Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Chân dung Đại biểu quốc hội

BTV : Dạo này  Quốc hội đang họp, thấy báo chí lề phải và lề trái suốt ngày đăng tin về 2 vị đại biểu có những phát biểu và đề xuất khiến dư luận bị sốc, mình cóp nhặt 1 số bài lên đây để cả nhà cùng tham khảo nhé.


1. Chân dung Nghị Phước :

PHÁT BIỂU TẠI QUỐC HỘI VỀ LUẬT BIỂU TÌNH & LUẬT LẬP HỘI 05:47 17-11-2011

Ngày 17-11-2011
Kính thưa Quốc Hội,
Tôi kính đề nghị Quốc Hội loại bỏ Luật Lập Hội và Luật Biểu Tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII này vì những lý do như sau.
A)  Thứ nhất: về Luật Lập Hội
Ở Việt Nam, Mặt Trận Tổ Quốc được thành lập năm 1977 trên cơ sở thống nhất ba tổ chức Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam, Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam, và Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ và Hoà Bình Việt Nam. Hiện nay Mặt Trận Tổ Quốc có 44 tổ chức thành viên, và nếu xếp theo các loại hình tổ chức như đoàn thể chính trị, tôn giáo, từ thiện & xã hội, và nghề nghiệp, thì có đến 22 hội đoàn trong nhóm nghề nghiệp, từ Hội Luật Gia, Hội Nhà Báo, đến Hội mỹ nghệ - kim hoàn - đá quý, Hội cựu giáo chức, Hội xuất bản - in - phát hành sách,  Hội nghề cá, Hiệp hội sản xuất kinh doanh của người tàn tật, Hiệp hội các trường đại học, cao đẳng ngoài công lập, v.v. Nếu như vẫn còn thiếu các hội nghề nghiệp đặc thù khác mới xuất hiện theo sự phát triển của xã hội để người dân tham gia thì vẫn có thể thành lập thêm mới, cùng trong quy mô rộng khắp của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.
Nếu Luật Lập Hội là để tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, vô hiệu hóa, tiến đến xóa sổ Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, vậy Luật Lập Hội có cần không?  Tất nhiên là không.
Nếu Luật Lập Hội là để tạo nên các hội mới nằm bên trong hệ thống Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam như 44 thành viên hiện hữu, để làm phong phú hơn tổ chức hùng mạnh của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam thì Luật Lập Hội có cần không?  Tất nhiên là không.
B) Thứ hai: về Luật Biểu Tình
Kể từ khi có cuộc biểu tình có tổ chức đầu tiên trong lịch sử loài người năm 1913 do Gandhi tổ chức nhằm phản đối Chính phủ Vương Quốc Đại Ạnh và Bắc Ái Nhĩ Lan áp bức nhân dân Ấn Độ, mãi cho đến những năm 60 của thế kỷ trước từ ngữ “protest” với nghĩa “biểu tình” mới xuất hiện ở Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, bắt đầu từ việc người dân chống lại chính phủ Kennedy trong tham chiến tại Việt Nam, rồi phát triển mạnh mẽ ồ ạt các cuộc biểu tình chống chính phủ và chiến tranh Việt Nam liên tục từ năm 1960 đến 1975 và thậm chí vẫn tiếp tục sau cả khi Hoa Kỳ thất bại tháo chạy khỏi Việt Nam. Biểu tình chống chính phủ Mỹ đã từ Mỹ lan ra toàn thế giới.
Điều nhất thiết phải khẳng định ở đây là ngay từ khởi thủy và cho đến tận ngày nay, biểu tình là hành động để chống lại chính phủ nước mình hoặc chống lại một chủ trương của chính phủ của nước mình. Khi một triệu người dân Mỹ đổ về tràn ngập thủ đô Washington tháng 9 năm 2009, họ chống lại Tổng thống Obama, gọi Ông là kẻ có dã tâm biến Hoa Kỳ thành quốc gia xã hội chủ nghĩa khi Ông bày ra kế sách cải cách bảo hiểm y tế vì người nghèo.
Biểu tình không bao giờ là hình thức bày tỏ chính kiến chống lại một nước khác ngay cả khi nước ấy có đang xâm lược nước mình. Cuộc tập họp  khổng lồ tại Quảng Trường Đỏ là để bao quân đoàn Liên Xô tiến thẳng ra chiến trường chiến đấu chống Đức Quốc Xã và bọn Nga gian. Gia nhập quân đội và dồn tài sản cá nhân cho Bộ Quốc Phòng là hành động duy nhất đúng để phản đối sự xâm lược của nước khác tiến hành chống lại nước mình.
Điều cần làm rõ ở đây là do vấn đề khác biệt về ngôn ngữ, nhiều người có thể đã chưa biết rằng trong tiếng Anh, “biểu tình” tức “protest demonstration” luôn để chống chính phủ nước mình, hay một chủ trương của chính phủ nước mình; còn cuộc tập họp đông người để bày tỏ sự ủng hộ chính phủ nước mình hay ủng hộ một chủ trương của chính phủ nước mình, gián tiếp biểu thị sự không đồng tình đối với một chính phủ nước thì đó là “rally” mà tiếng Việt gọi là “mít-tinh” (meeting) hay  “cuộc tuần hành biểu dương lực lượng”.
Như vậy, Việt Nam có cần các cuộc biểu tình chống Chính phủ Việt Nam hay một chủ trương chính sách đạo luật của Chính phủ Việt Nam không? Nếu không cần, thì sao lại phải soạn dự án Luật Biểu Tình và nói về nó mãi như thể nó là khuôn vàng thước ngọc để đo chiều cao chiều rộng chiều cao chiều sâu của tự do, dân chủ?
Như vậy, cái Việt Nam có thể cần đó là những quy định về mít-tinh, về tuần hành đông người, tức về rally, nhưng liệu Quốc hội có sẽ dành ra hai năm và bao tiền của của dân để soạn ra dự án Luật Mít-tinh hay là Luật Tuần Hành hay không?
Thực tế là gần đây khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người bày tỏ chính kiến về “Đường Lưỡi Bò” ở Thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã nghe những người bị kẹt xe thốt lên những lời nguyền rủa thóa mạ văng tục giận dữ đầy đe dọa dành cho những người đang tập hợp mà ta gọi sai là “biểu tình” ấy.  Sự giận dữ ấy có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau giữu nhóm biểu tình và nhóm chống biểu tình. Chưa kể những cuộc tập họp đông người ngoài trời ấy xâm hại quyền tự do đi lại của người dân, xâm hại quyền tự do “mưu cầu hạnh phúc” của người dân buôn gánh bán bưng đoan chính tự trọng kiếm từng đồng tiền nhỏ chứ quyết không làm hành khất, xâm hại thu nhập chính đáng của những cửa hàng có giấy phép đang hoạt động kinh doanh hợp pháp tại khu vực bị phong tỏa do các cuộc tụ họp ấy, xâm hại quyền được chăm sóc của công dân khi đau ốm hay chuyển dạ sinh con mà xe cứu thương không thể đến được do đường kẹt vì phong tỏa do tập họp của đám đông, hay xâm hại hạnh phúc của công dân khi xe hoa của họ không thể nhúc nhích được vì tắt đường. Liệu cái gọi là quyền biểu tình ấy có lớn hơn quyền được kiếm sống của người dân, quyền được ra đời của con cái người dân, quyền được sử dụng công lộ của người dân, và quyền mưu cầu hạnh phúc của người dân?
Câu hỏi được đặt ra ở đây là Dự án Luật Biểu Tình có xuất phát từ sự tham vấn ý kiến của những người dân là Người Cao Tuổi, Cựu Kháng Chiến, Cựu Chiến Binh, Anh Hùng Các Lực Lượng Vũ Trang, Anh Hùng Lao Động, tập thể nông dân, tập thể quân đội, công an, những chiến sĩ biên phòng đang trấn giữ biên cương tổ quốc và hải đảo quốc gia, những nhà tu hành chân chính? Tôi tin rằng nếu được hỏi ý kiến đa số nhân dân sẽ không ủng hộ Luật Biểu Tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng để gây biến loạn của nó.
Có vị đã nói rằng ở nước ngoài người ta biểu tình đàng hoàng nên Việt Nam cũng sẽ làm được. Xin thưa, ở Việt Nam có đã 100% người đội mũ bảo hiểm khi đi bằng xe máy chưa? Có chấm dứt chen lấn ở nơi công cộng chưa? Có tham gia giao thông đúng luật chưa? Đó là chưa kể ở đất nước có nền văn học hoàng kim đã ngạo nghễ nói rằng mặt trời không bao giờ lặn trên cương thổ Vương Quốc Đại Anh và Bắc Ái Nhỉ Lan, cuộc biểu tình nhiều tuần trong tháng 8 vừa qua tại thủ đô Luân Đôn và lan ra các thành phố lớn khác đã biến thành bạo loạn, cướp bóc, đốt nhà, làm ô danh đất nước. Cuộc biểu tình Chiếm Lấy Phố Wall suốt hai tháng nay tại New York và hơn 20 thành phố lớn của Mỹ đã bị cảnh sát ra tay dẹp từ mấy ngày nay do tình trạng bẩn thỉu mất vệ sinh, ẩu đả, trộm cắp, và hiếp dâm xảy ra trầm trọng ở các nơi biểu tình, làm ô danh nước Mỹ. Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể chi tiền đài thọ cho một sự ô danh.
Với những kiến giải như trên, tôi kính kiến nghị Quốc Hội loại bỏ hẳn ý định về sự chuẩn bị hai dự án Luật Lập Hội và Luật Biểu Tình trong toàn nhiệm kỳ Khóa XIII. Tôi tình nguyện đi đến tất cả các địa phương nào, dù đó là vùng sâu vùng xa, các trường đại học, các khu dân cư, mà không cần công tác phí, để thuyết trình về sự không cần thiết của Luật Biểu Tình, nếu nơi ấy có cử tri bày tỏ với đại biểu quốc hội rằng họ mong có Luật Biểu Tình.
Trước khi dứt lời, tôi khẩn thiết cầu mong quý vị đại biểu xem xét lại, đồng thuận với kiến nghị của tôi. Xin hãy vì danh dự quốc gia, vì hạnh phúc nhân dân, vì tiền đồ an nguy của tổ quốc.
Kính biết ơn qu‎ý đại biểu ủng hộ, và xin cảm ơn Quốc Hội đã lắng nghe.
Hoàng Hữu Phước  

Bài viết của Nghị Phước tham mưu cho TT Saddam Hussein 

Tôi Và Tổng Thống Saddam Hussein 08:39 22-09-2010

– Kế Sách Liên Hoành –
Lăng Tần Hoàng Hữu Phước
A- Đôi Dòng Lịch Sử
B- Tôi Hiến Kế Liên Hoành Cho Saddam Hussein
     1- Sứ Thần Đặc Mệnh Toàn Quyền
     2- Thuyết Phục Cựu Thù
     3- Thanh Gươm Liên Đông
     4- và Lá Chắn
C- Mệnh Trời
 
A- Đôi Dòng Lịch Sử
Ngày 02 tháng 8 năm 1990 Saddam Hussein xua quân tấn công Kuweit nhằm chiếm hữu vùng dầu hỏa Rumaila giải quyết thâm hụt ngân sách sau gần môt thập kỷ xung đột vũ trang với Iran dù Iraq tiếp nhận viện trợ cực kỳ dồi dào về tài chính và vũ khí từ Mỹ, Liên Xô, Anh và Pháp. Hốt hoảng trước viễn cảnh biến động giá dầu trên thế giới, 4 tháng sau Mỹ và Anh huy động lực lượng tham chiến từ 32 quốc gia với Chiến Dịch Bão Táp Sa Mạc tấn công đẩy lùi quân Iraq trở về bên kia biên giới tháng 2 năm 1991, biến Saddam Hussein từ vị thế anh hùng được Mỹ bảo trợ chống phá Iran trở thành kẻ tội đồ phải bị Mỹ tiêu diệt. Sau thời gian ngụy tạo chứng cứ (mà sau này bị Tiến Sĩ Hans Blix lật tẩy trước Ủy Ban Chilcot), tháng 12/1998 Mỹ và Anh từ Kuweit mở chiến dịch Cáo Sa Mạc bắt đầu không kích và oanh tạc tất cả các trung tâm đầu não chính phủ, căn cứ quân sự, nhà máy quân đội, và sân bay Iraq, mở đầu cho chuỗi đánh bom tàn phá Iraq suốt năm 1999 và vài năm sau đó với hàng trăm trận đánh nhằm làm kiệt quệ binh lực Saddam Hussein trước khi ra đòn cuối cùng.
Nhận thấy Mỹ chắc chắn sẽ thất bại về chiến lược trong việc tiêu diệt Saddam Hussein, dẫn đến sự tổn thương nghiêm trọng khí lực quốc gia Hoa Kỳ, khiến thúc đẩy cực nhanh quá trình trỗi dậy của một Trung Quốc hiểm họa cho Việt Nam và khu vực Đông Nam Á,  tôi từ năm 1990 đã gởi nhiều điện tín cho Saddam Hussein ở Baghdad và Đại Sứ Iraq ở Hà Nội để tư vấn kế sách Liên Hoành. (Hai nhân chứng cho những nỗ lực trong vô vọng của tôi gồm vợ tôi – người luôn than thở mỗi khi tôi lấy tiền trả tiền gởi điện tín khẩn cho Saddam Hussein tốn mỗi bức vài chỉ vàng do tôi viết rất dài và theo phong thái formal không viết tắt – và em gái út của tôi, người đã tức giận rơi nước mắt khi  nghe tin Mỹ xâm lược Iraq. Đối với em tôi, Iraq tấn công Kuweit là chuyện xích mích bình thường giữa hai quốc gia láng giềng trong cùng khu vực, chẳng dính dáng gì đến chính nghĩa hay không chính nghĩa; còn Mỹ tấn công và huy động đồng minh cùng tấn công Iraq và tuyên bố tiêu diệt tổng thống Saddam Hussein cũng như thay đổi thể chế chính trị của Iraq-Iran-Triều Tiên là chuyện xằng bậy bất thường của một đám lưu manh, hoàn toàn không có chính nghĩa. Tất nhiên, em gái tôi nghĩ đúng.)  
B- Tôi Hiến Kế Liên Hoành Cho Saddam Hussein
Việc George W. Bush ngày 29/01/2002 tuyên bố liệt Iran, Iraq và Triều Tiên thành trục liên minh ma quỷ (axis of evil) là một cơ hội bằng vàng để thực hiện kế sách Liên Hoành, hình thành một khối trục mới Neo-Axis của sức mạnh liên kết phòng thủ, tự vệ, bảo vệ sự bình an cho nhân dân các nước Neo-Axis, duy trì thăng bằng cán cân quân sự cần thiết cho thế giới, vốn khác với khối trục Đức-Ý-Nhật gây chiến tàn khốc cho nhân loại.   
1) Sứ Thần Đặc Mệnh Toàn Quyền
Để thực hiện kế Liên Hoành, việc đầu tiên phải làm – nhưng khó trở thành hiện thưc – là Saddam Hussein phải cử tôi làm Đặc Sứ Toàn Quyền Extraordinary and Plenipotentiary của Iraq để tôi có uy thế gặp Tổng Thống Mohammad Khatami và Chủ Tịch Kim Jong Il, dùng khả năng hùng biện để bảo đảm đạt được sự đồng thuận của các vị này.
2) Thuyết Phục Cựu Thù
Việc Saddam Hussein theo ý Mỹ đã gây nên cuộc chiến tranh kéo dài 8 năm với Iran suốt thập kỷ 80 của thế kỷ trước, gây thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng cho Iran, khiến tạo mối thâm thù với nước này. Việc thuyết phục Tổng thống Iran Mohammad Khatami nhận thức và phân biệt “kẻ thù không đội trời chung” và “kẻ thù giai đoạn” không phải là chuyện đội đá vá trời, nhất là khi Mỹ không bao giờ để yên cho Iran, bất kể có Saddam Hussein hay không. Việc bắt tay với cựu thù cũng là kế tự cứu mình đối với Saddam Hussein và Mohammad Khatami.
3) Thanh Gươm Liên Đông
Mời Triều Tiên hình thành khối Neo-Axis cũng là cách cả ba nước không những giúp nhau tồn tại dài lâu mà còn giúp duy trì an ninh các khu vực khác do thế chân vạc được tạo lập, theo đó:
a- Khi Mỹ trực tiếp xâm lược hoặc gián tiếp xâm lược Iraq (hay Iran), thì Iran (hay Iraq) ở Trung Đông tấn công Israel (tránh xung đột với các quốc gia Hồi Giáo khác có quan hệ thân thiết với Mỹ như Kuwait hay Saudi Arabia), đồng thời Triều Tiên xua quân tràn qua Vĩ Tuyến 38 tấn công Hàn Quốc. Mỹ không thể dàn trải quân ở cả ba mặt trận Neo-Axis nên sẽ cân nhắc có dấn sâu vào cuộc đối đầu trực tiếp bằng quân sự đối vơi Iraq (hay Iran) không. Nếu Mỹ tiếp tục tấn công Iraq (hay Iran) thì đó là cơ hội cho Triều Tiên tấn công tổng lực tràn ngập giải phóng Nam Hàn, thống nhất đất nước.
b- Trường hợp Mỹ gây hấn trừng phạt Triều Tiên, Iraq và Iran ngay lập tức tấn công tổng lực triệt hạ Israel, với sự ủng hộ của Palestine và các quốc gia Trung Đông khác cùng có cựu thù với Israel.
c- Đồng thời, đặc sứ Neo-Axis cũng tiếp cận Washington để du thuyết nhằm giúp Mỹ nhận thức được sự tai hại đối với toàn cầu nếu Mỹ trở nên suy yếu do dấn sâu vào những cuộc xung đột vũ trang đầy thiên vị với những quốc gia có chủ quyền thay vì tập trung tài lực ngăn chặn hiệu quả mối nguy cơ tiềm tàng từ Bắc Kinh.
4) Và Lá Chắn
Khi Saddam Hussein tạm lưu chưa cho rời Badghdad hàng trăm người Mỹ và Phương Tây, tôi gởi điện khẩn cho Saddam Hussein, nói Ông cần nhớ là đang đương đầu với Bush và Blair là những người sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu để tiêu diệt Ông và đất nước Iraq, nên nhất thiết phải lưu mấy trăm người đó lại bên trong khu vực Phủ Tổng Thống như những lá chắn sống ngăn chặn mưu đồ không kích tàn phá Baghdad. Khi nghe tin Saddam Hussein quân tử thả hết con tin, tôi gởi bức điện tín cuối cùng cho Ông, nội dung cầu Trời phù hộ Ông. Bức điện chưa chắc đã đến được tay Saddam Hussein vì vài ngày sau, tức hôm 20/3/2003, với sự hậu thuẫn của Tony Blair, Bush bắt đầu chiến dịch Tự Do Iraq xua quân tràn qua biên giới xâm lược Iraq và dùng tên lửa Tomahawk đánh phá các mục tiêu định sẵn. Baghdad thất thủ ngày 09/4/2003 sau vỏn vẹn 20 ngày cầm cự.
C- Mệnh Trời
Phúc phận của thế giới và của Mỹ lẽ ra đã có thể khác đi nếu Saddam Hussein chịu để Lăng Tần của Việt Nam làm đặc sứ đi du thuyết thực hiện kế sách Liên Hoành Iran-Iraq-Triều Tiên thì Ông lẽ ra nay vẫn còn là Tổng Thống Iraq (đã không phải lên giảo đài ngày 30/12/2006), Mỹ lẽ ra nay vẫn còn là siêu cường quân sự (sự kiện 11/9/2001 đã không thể xảy ra) và siêu cường kinh tế (Mỹ đã không thể suy sụp dẫn đến đại suy thoái toàn cầu), và Trung Quốc lẽ ra vẫn còn là cường quốc trung bình (đã không thể trở thành đại siêu cường kinh tế soán ngôi Nhật Bản 2010) và vẫn còn là thực thể một con rồng linh vật (đã không thể trở thành con bò điên dại thè lưỡi dài liếm tận Biển Đông lãnh hải của Việt Nam, đe dọa không những toàn vùng Đông Nam Á mà còn tiềm tàng nguy cơ lấn chiếm Châu Đại Dương và thách thức sức mạnh quân sự Hoa Kỳ 2010).
Tô Tần nước Đông Chu tài cán là bao, vì kế sách Hợp Tung của y thành công ban đầu chẳng qua do sáu nước Hàn, Ngụy, Triệu, Yên, Tề, Sở đều nhỏ bé yếu hèn run sợ trước hiểm họa hung hãn Đại Tần nên nghe lời du thuyết của y, và kế sách ấy nhanh chóng bị Trương Lương nước Ngụy hiến kế Liên Hoành cho Tần Vương phá tan nát, tạo tiền đề cho Nhà Tần gồm thu thiên hạ, thống nhất Trung Hoa, di họa cho toàn nhân loại về sau.
Saddam Hussein không nghe kế sách Liên Hoành của Lăng Tần nước Việt Nam vì Ông quá mạnh do được chính siêu cường Hoa Kỳ cung cấp tài chính gây chiến trừng trị kẻ thù của Hoa Kỳ là Iran, do Ông có quân đội tinh nhuệ do Hoa Kỳ cung ứng quân trang quân dụng quân lương, do Ông quá tin vào thế lực hậu thuẫn của Liên Xô mà Ông đã k‎ý hiệp ước với họ năm 1972, do Ông tin vào thế lực của các nước Hồi Giáo trong khu vực, và đặc biệt do Ông quá tự tin vào thần uy của chính Ông. Do cả ba nước Iran, Iraq, và Triều Tiên chẳng nước nào coi Hoa Kỳ là đáng sợ nên cũng là tâm l‎ý chung bình thường khi không thấy sự cần thiết phải “liên hoành” với những kẻ cựu thù và một người dị giáo (tức không phải Hồi Giáo). Thế là từng chiếc đũa đã bị Hoa Kỳ bẻ – chiếc gãy (Iraq) chiếc cong (Iran và Triều Tiên) dù chiếc nào cũng khiến Hoa Kỳ trầy sướt và nhiễm độc sốt nặng triền miên vô phương cứu chữa.
Đó là những gì tôi đã làm như hành động kinh bang tế thế trong tư vấn cho một lãnh đạo danh nhân nhằm xoay chuyển thời cuộc và đảo chiều cuộc diện chiến tranh nhằm duy trì vị thế chiến lược cân bằng ba chân vạc gồm (a) Hoa Kỳ cùng các nước đồng minh với Hoa Kỳ, (b) các nước đối trọng của Hoa Kỳ mà điển hình là Nga và Trung Quốc, và (c) các nước “lá phiếu ân huệ” (theo thuyết Ba Chân Vạc của tôi chứ không phải cái gọi là Thế Giới Thứ Ba, Những Nước Đang Phát Triển, hay Phong Trào Phi Liên Kết) mà Hoa Kỳ và các nước đối trọng với Hoa Kỳ đều phải hoặc cùng kiêng dè hoặc cùng tranh thủ (trong đó có các nước Vùng Vịnh, Việt Nam, một số nước Nam Mỹ, v.v. – còn các quốc gia khác thì tôi không xếp nhóm vì không có giá trị chiến lược trong mô hình Ba Chân Vạc). Chỉ cần mất một chân hoặc một chân suy yếu, vạc sẽ phải đổ, và thiên hạ đại loạn. Khi Iraq, Iran, và Triều Tiên bị Hoa Kỳ dốc tiền của ra làm suy yếu thì vạc phải chao đảo, gây hại cho một trong hai chân còn lại tùy theo thế ngã của vạc mà trong trường hợp này trên thực tế thì chiếc chân bị di họa tổn thương lại chính là Hoa Kỳ, tạo thời cơ bằng vàng cho sự vượt lên nhanh hơn vũ bão không gì ngăn cản nổi của Trung Quốc.
Vì Việt Nam, vì Hoa Kỳ, vì thế giới, tôi đã dồn tiền bạc và công sức tư vấn nhằm cứu Saddam Hussein. Tiếc là chân vạc phải gãy vì sự cực kỳ tự tin của Saddam. Âu cũng là thiên định.
Vĩnh biệt Tổng Thống Saddam Hussein Abd al-Majid al-Tikriti.
Lăng Tần Hoàng Hữu Phước


2.Ông nghị Hồng

'Thực ra chẳng có đề nghị nào gọi là Luật nhà thơ'
Cập nhật lúc :3:18 PM, 16/11/2011
(ĐVO) “Thực ra chẳng có đề nghị nào gọi là Luật nhà thơ… Có lẽ quá trình tổng hợp vi tính, người ta dùng từ Luật Nhà văn cho ngắn gọn”, ông Nguyễn Minh Hồng lý giải.

Ngay sau khi trả lời phỏng vấn của Đất Việt, ông Nguyễn Minh Hồng, ĐBQH khóa XII, XIII, đã gửi thư tới tòa soạn và cung cấp thêm một số tài liệu liên quan đến đề xuất ban hành “Luật Nhà văn” đang gây xôn xao dư luận.
Mở đầu lá thư gửi cho Đất Việt, ông Nguyễn Minh Hồng khẳng định: “Thực ra chẳng có đề nghị nào gọi là Luật nhà thơ, do thông tin sai”. Đây là phản ứng chính thức đầu tiên của ông Hồng trước việc một số bài báo sử dụng cụm từ “Luật Nhà thơ” để nói về đề xuất ban hành một luật mới liên quan đến các nhà văn, được vị ĐBQH này trình trước Quốc hội.
Giải thích về tên gọi “Luật Nhà văn” được sử dụng rộng rãi trong nhiều văn bản, ông Hồng cho biết: “Chủ đề Luật phát triển văn học được đưa lên hàng đầu để lựa chọn tên gọi, nhưng có lẽ quá trình tổng hợp vi tính, người ta dùng từ “Luật Nhà văn” cho ngắn gọn”.
Ông Hồng cho rằng "quá trình tổng hợp vi tính, người ta dùng từ “Luật Nhà văn” cho ngắn gọn”.
Ngày 25/7/2011, ĐBQH Nguyễn Minh Hồng (đoàn Nghệ An) có tờ trình gửi Ủy ban thường vụ Quốc hội và Ủy ban Pháp luật của Quốc hội, đề xuất xây dựng “Luật cho các hoạt động của nhà văn” và “xin được thông qua tại kỳ họp thứ 2, Quốc hội khóa XIII”. Đối chiếu với tờ trình này, phần tên gọi của Luật đưa ra ba tên gọi có thể sử dụng, theo thứ tự là: Luật phát triển văn học, Luật nhà văn, Luật văn học. Trong tờ trình không nhắc đến tên gọi “Luật Nhà thơ”.
Ngay sau đó, ngày 26/7/2011, Hội Nhà văn đã có công văn do chủ tịch Hội là ông Hữu Thỉnh ký, gửi Ủy ban thường vụ Quốc hội “kiến nghị Quốc hội sớm ban hành Luật phát triển văn học nhằm tạo hành lang pháp lý quản lý và phát triển văn học của đất nước, đáp ứng tình hình nhiệm vụ mới”. Công văn này nêu rõ những luận điểm về sự cần thiết phải ban hành luật trên. 

Minh họa Đề xuất ban hành "Luật Nhà văn" của báo Pháp luật TP HCM.
Tờ trình đề nghị của ĐBQH Nguyễn Minh Hồng gửi UBTVQH là một văn bản gồm ba trang. Các nội dung theo quy định gồm: sự cần thiết ban hành văn bản; đối tượng, phạm vi điều chỉnh của văn bản; những quan điểm, chính sách cơ bản, nội dung chính của văn bản; dự kiến nguồn lực, điều kiện đảm bảo cho việc soạn thảo văn bản; báo cáo đánh giá tác động sơ bộ của văn bản; thời gian dự kiến đề nghị Quốc hội, UBTVQH xem xét, thông qua.
Theo tờ trình đề xuất ban hành Luật Nhà văn, Luật Nhà văn cụ thể hóa bốn điều cấm quy định tại Luật Xuất bản. “Điều 10 của Luật Xuất bản có bốn điều cấm đó, nhà xuất bản không được xuất bản nhưng người tạo ra sản phẩm vi phạm bốn điều cầm đó thường hay gặp trong lĩnh vực của viết văn và người viết văn không cần qua nhà xuất bản vẫn có sách truyền tay”, ĐBQH Nguyễn Minh Hồng phân tích. 


Về cơ quan soạn thảo, ĐBQH Nguyễn Minh Hồng “nhờ” Ủy ban Pháp luật… soạn giúp khi đề xuất “Ủy ban Pháp luật của QH cùng Hội Nhà văn soạn thảo, nhưng Ủy ban Pháp luật chủ trì vì Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam bao gồm cả Hội Nhà văn chỉ có ông là đại biểu duy nhất trúng cử.


Trong nhiệm kỳ Quốc hội khóa XIII, ngoài ĐBQH Nguyễn Minh Hồng tự đề xuất ban hành Luật Nhà văn còn có ĐBQH Đặng Thị Hoàng Yến cũng tự đề xuất ban hành Luật Bảo vệ quyền riêng tư. Việc làm của hai đại biểu này đã gây bất ngờ lớn, được coi là “hiện tượng” và chuyện hy hữu bởi từ trước đến nay, việc đề xuất đưa các dự án luật vào chương trình xây dựng Luật, Pháp lệnh của Quốc hội chỉ được thực hiện bởi các cơ quan, tổ chức. Nếu có đề xuất của cá nhân thì cũng chỉ là những đề xuất miệng, chưa từng có trường hợp nào chính thức đề xuất bằng tờ trình, văn bản như trường hợp của ĐBQH Nguyễn Minh Hồng và Đặng Thị Hoàng Yến.

Và đây là các bài viết nói về ông Nghị Phước và Nghị Hồng

Có một “Hoàng Hữu Phước khác”

chau phuocTrong khi “Lăng Tần” đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước hiến “kế sách liên hoành” cho Saddam Hussein “đánh” Mỹ, thì có một “Hoàng Hữu Phước khác” đang lập blog “hiến kế” cho Chủ tịch nước Trương Tấn Sang “lật” Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng để “cứu nước”, giải thoát cho 90 triệu dân Việt khỏi ách “lầm than”!?
          Đó là Châu Xuân Nguyễn, một người Việt định cư tại Australia, chủ nhân trang blog “Tin tức hàng ngày”, với những bài viết, tuyên ngôn và ý tưởng điên khùng không thua kém “Lăng Tần” Hoàng Hữu Phước.
          Nếu Lăng Tần” đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước khoe mẩu tin nhắn “cử tri” bốc thơm ông cùng với Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và Bộ trưởng Tài chính Vương Đình Huệ là “luồng sinh khí mới của đất nước”, thì “Lăng Tần” Châu Xuân Nguyễn khoe: những bài viết của ông ảnh hưởng đến… 90 triệu dân Việt! Theo tuyên bố của Châu Xuân Nguyễn: Hàng loạt những quan điểm, luận cứ của ông đưa ra trên trang blog Tin tức hàng ngày, sau đó đều được các báo lề phải trong nước “chấp nhận” rồi “kiểm chứng, xác minh với thực tế” và từ đó “đưa bài lên”.
          Tuy nhiên, ông lại tỏ ra rất… độ lượng khi nói “bất kỳ báo lề phải nào lấy ý tưởng của tôi, tôi đều welcome chứ không bao giờ nghĩ chuyện bản quyền hay phải đăng nguồn” (chắc bởi mục tiêu… cao cả là “vì sự tiến bộ của dân trí và xã hội Việt Nam” như câu “tuyên ngôn” của trang blog Tin tức hàng ngày- một trang blog chống Cộng cực đoan đến điên loạn).
          Ông Châu cho rằng những “ý tưởng và kinh tế vĩ mô” của ông được “trình bày cho 90 triệu dân tộc” (chỗ này ông Châu hiểu sai khái niệm “người dân” và “dân tộc”, hoặc do “thằng đánh máy” gõ sai- là “90 triệu dân” chứ không phải “90 triệu dân tộc”; hay ông Châu muốn nói những ý tưởng vĩ mô và các bài viết của ông ảnh hưởng đến 90 triệu dân tộc trên… triệu triệu hành tinh?).
          Từ những “ảnh hưởng sâu rộng” này, ông sẽ dùng nó vào một mục tiêu lớn nhằm… cứu nước Việt, mà bước đi trước hết là “thương lượng với nhóm cai trị và đô hộ”.
          Tự xem mình như bậc “vĩ nhân”, trả lời comment bạn đọc, ông hứa “sẽ mãi mãi cố gắng phục vụ cho 90 triệu dân tộc VN”.
          Ngồi ở Australia, Châu Xuân Nguyễn nhìn về tổ quốc và “bày tỏ nỗi lòng” rằng “Tôi rất buồn cho số phận 90 triệu dân tộc tôi”. “Tấm lòng với tổ quốc” của ông được thể hiện trong nhiều bài viết khi ông luôn tự cho mình là một nhân vật có vai trò “khai sáng” cho dân tộc Việt, mục đích của ông là “mở mang dân trí, đem đến 90 triệu dân tộc ta những sự thật và hoàn toàn sự thật để dân tộc ta không bị lừa bởi nhóm cai trị/đô hộ”.
          Hình như dưới mắt ông, tất cả 90 triệu dân Việt trong nước đều u mê nên bị “lừa”, phải cậy trông vào sự… vạch đường chỉ lối của một gã người Việt hoang tưởng đang cư ngụ ở bên ngoài tổ quốc.
          Nếu Lăng Tần” nghị sĩ Hoàng Hữu Phước hiến “kế sách liên hoành” cho Saddam Hussein “đánh” Mỹ, yêu cầu Saddam cử ông làm Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Iraq để ông dùng tài “hùng biện” thuyết phục sự “đồng thuận” của Tổng thống Iran Mohammad Khatami và Chủ tịch Triều Tiên Kim Jong Il, thì “Lăng Tần” hải ngoại Châu Xuân Nguyễn liên tục khoe:được Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhờ một trung gian tiếp xúc mời ông về Việt Nam làm cố vấn để “điều hành và cơ cấu lại nền kinh tế” cho nước Việt.
          Điểm gặp gỡ là cả “Lăng Tần” Hoàng Hữu Phước và nhà “chuyên gia” kiêm “cố vấn” Châu Xuân Nguyễn đều đánh giá rất cao Chủ tịch Trương Tấn Sang. Trong khi Hoàng Hữu Phước ca ngợi “ông Trương Tấn Sang trở thành vị tổng thống đầu tiên có tài hùng biện… là sự khởi đầu cho thời đại mới”, thì Châu Xuân Nguyễn hi vọng ông Trương Tấn Sang sẽ… “bỏ đảng Cộng sản” như “tấm gương” Boris Yelsin!
          Sau khi khoe mình được mời về làm cố vấn cho Chủ tịch nước, Châu Xuân Nguyễn “ra điều kiện” với ông Trương Tấn Sang bằng một bức thư ngỏ rất cao ngạo, hoang tưởng và… điên khùng!
          Hoàng Hữu Phước có “kế sách liên hoành” thì Châu Xuân Nguyễn hiến kế” cho Chủ tịch Trương Tấn Sang “lật” Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng để “cứu nước”. Ông hứa sẽ “Giúp đ/c Trương Tấn Sang trở thành một Boris Yelsin của VN” và chỉ có vậy mới… giải thoát được cho 90 triệu dân Việt (ông Châu hay dùng là “90 triệu dân tộc”) khỏi ách “lầm than”!?
          Không biết giữa Hoàng Hữu Phước và Châu Xuân Nguyễn, ai tài giỏi và… tâm thần hoang tưởng hơn ai? Cũng chẳng biết trong quốc hội, liệu còn có thêm những ông nghị “Lăng Tần” Hoàng Hữu Phước nào khác, và trong các tổ chức phe nhóm chống Cộng của người Việt hải ngoại liệu còn có được bao nhiêu “vĩ nhân” tạng Châu Xuân Nguyễn?
          Hôm nọ đọc bài “Thư ngỏ gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang” của ông Châu, đã cười sặc phọt hết sạch cốc cà phê sáng. Hôm nay đọc bài viết mới ảnh hưởng đến 90 triệu dân Việt” của “vĩ nhân” này khiến không thể không ném thêm một câu: điên!
          Tài trí như “Lăng Tần” Hoàng Hữu Phước thì giúp được gì cho quốc hội ngoài việc “ném lựu đạn về phía nhân dân” như trong câu chuyện luật biểu tình vừa qua? “Vĩ nhân” như “ngài cố vấn” Châu Xuân Nguyễn thì đóng góp, “khai sáng” được gì ngoài những ý tưởng… tâm thần?

NGUYỄN QUANG A: QUỐC HỘI THẬT HỒNG PHƯỚC!


Quốc Hội thật hồng phước! 


Tôi đã bị sốc về đề xuất luật nhà văn và sự ưu tiên luật nhà văn so với luật biểu tình của đại biểu Quốc Hội Nguyễn Minh Hồng. Nay lại càng sốc hơn với bài phát biểu phản đối luật biểu tình của đại biểu Quốc Hội Hoàng Hữu Phước. Tôi đã có lời bình về đề xuất của ông Hồng mà báo chính thống đã đưa. Tôi cũng có một số ý nghĩ về bài phát biểu của ông Phước mà báo chính thống chỉ lấy ra vài ý.


Đây là bài viết của tôi về ông Phước: 
Sốc về ông Hoàng Hữu Phước 
Nguyễn Quang A 


Tôi thực sự bị sốc khi đọc bài phát biểu của ông Phước. Nếu ông Phước, với tư cách một cá nhân, đọc bài phát biểu ấy ở đâu đó, nếu có người nghe, thì bất cứ ai có chút hiểu biết và dựa trên nội dung bài phát biểu của ông đều có thể thấy rằng ông là một người hiểu biết nông cạn, sử dụng thông tin sai lệch và thích phán một cách hết sức bừa bãi, song người ta cũng chẳng hơi đâu trách ông làm gì. Nhưng ông lại đường đường là một đại biểu Quốc Hội, phát biểu công khai, chính thức trên diễn đàn Quốc Hội.

Tôi trằn trọc đặt cho mình câu hỏi “làm sao những người như ông lại có thể “lẻn” vào Quốc Hội?” và thấy quá lo: với các “dân biểu” như ông thì Việt Nam lụn bại là chắc chắn.

Ông Phước “kính đề nghị Quốc hội loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ Quốc hội khóa XIII này”. Một “đại diện của dân” lại ngang nhiên đề nghị các “đại diện của dân” tước hai quyền con người cơ bản được hiến định của dân! Dân nào bầu ông làm đại diện của mình nếu họ biết rõ chân tướng của ông.

Theo ông, nếu lập hội:  để “tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, vô hiệu hóa, tiến đến xóa sổ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam”; “tạo nên các hội mới nằm bên trong hệ thống Mặt trận Tổ quốc Việt Nam như 44 thành viên hiện hữu để làm phong phú hơn tổ chức hùng mạnh của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam” đều là không cần. Sự hiểu của ông mới nông cạn làm sao về hội, về vai trò của xã hội dân sự và thậm chí về Mặt trận Tổ quốc Việt Nam!

Lý do để ông loại luật biểu tình:

Theo ông, cuộc biểu tình đầu tiên xảy ra năm 1913 và mãi đến các năm 1960 mới xuất hiện từ ngữ “biểu tình” ở Mỹ rồi lan ra khắp thế giới. Ông lấy đâu ra những thông tin tào lao và hoàn toàn sai ấy?

Ông khẳng định, “ngay từ khởi thủy và cho tới tận ngày nay biểu tình là để chống lại Chính phủ nước mình hoặc chống lại một chủ trương của Chính phủ”.

Sự hiểu của ông về biểu tình sai bét. Bất cứ ai biết đọc, biết dùng Google và không biết gì về biểu tình cũng có sự hiểu đúng hơn ông về biểu tình chỉ sau 15 phút!

Khi ông “đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người gần đây Thành phố Hồ Chí Minh chống đường lưỡi bò” và ông “đã nghe những người bị kẹt xe lớn tiếng nguyền rủa, thóa mạ, văng tục đầy đe dọa những người đang tập hợp mà ta gọi là biểu tình ấy” và ông sợ “sự giận dữ này có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau giữa vài nhóm người biểu tình và chống biểu tình”.

Ông sợ các cuộc tập hợp đông người như vậy xâm hại đến đến quyền tự do của những người khác. Ông đòi cân đong xem “cái gọi là quyền biểu tình ấy có lớn hơn” một số quyền mà ông nêu ra để đối sánh. Đấy chính là một trong những lý do cần có luật biểu tình, chứ đâu như ông nghĩ.

Rồi ông kết luận “Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể đài thọ cho một sự ô danh” như sự ô danh mà các cuộc biểu tình “chiếm phố Wall” gây ra cho nước Mỹ. Tôi thấy thật ô danh cho những kẻ thích phán bừa như vậy mà chẳng tìm hiểu kỹ thực hư thế nào.

Đảng Cộng Sản Việt Nam, Chính Phủ Việt Nam phản đối đường lưỡi bò, thế mà ông ngang nhiên dùng những lời được ông cho là của người khác để bôi nhọ, thóa mạ những người “chống đường lưỡi bò” bằng cách thực hiện quyền biểu tình được hiến định của mình. Hay ông ủng hộ đường lưỡi bò? Hay ông muốn bắt người khác phải làm theo cách nghĩ của ông?

Ông bảo “đa số công dân sẽ không ủng hộ Luật biểu tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng gây ra biến loạn”. Không có thăm dò dư luận sao ông biết “đa số nhân dân sẽ”…? Ông muốn hay có thể điều khiển nhân dân ư? Dân biểu như ông chỉ góp phần vào sự bóp nghẹt tự do, biến dân thành tù nhân và nô lệ và gây ra “biến loạn” mà thôi.

Dân biểu như ông chắc khó có thể đóng góp gì cho sự phát triển hướng tới “dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ công bằng và văn minh” nếu không nói là ngược lại.

Càng thích phán theo kiểu này tại diễn đàn Quốc Hội và các diễn đàn chính thức khác với tư cách ông nghị, ông càng tự hủy hoại mình và hủy hoại uy tín của Quốc Hội.

Nếu còn chút liêm sỉ ông nên từ chức đại biểu Quốc Hội và về nhà tu học thêm. 
__________________________

Bực, buồn phải suy nghĩ mông lung rồi cũng tìm được sự lý giải: các ông này (mà không có các ông ấy thì có các ông tương tự) mà không thế mới lạ! Và thế là stress được xả.


Xem lại thì thấy 2 ông Hồng Phước này có mấy điểm giống nhau. 


Cả 2 ông đều không muốn luật biểu tình. Cả 2 ông đều là các đại biểu tự ứng cử và đã trúng. Khóa trước trong số những người tự ứng cử duy nhất chỉ có ông Hồng trúng cử. Khóa này trong số nhiều người tự ứng cử có 4 người trúng cử, tức là các ông Hồng Phước chiếm 50%! Không rõ chứng kiến của 2 vị kia (ông Phan Văn Quý, bà Châu Thị Thu Nga) ra sao. Chất lượng của các vị tự ứng cử đã trúng cử thật là cao! Họ tự ứng cử hay được nhắc “cứ tự ra ứng cử đi”? Cái dân chủ xã hội chủ nghĩa triệu lần tốt đẹp hơn dân chủ tư sản nó vậy đó! Thật là hồng phước cho Quốc Hội! 

N.Q.A
*Bài viết do TS Nguyễn Quang A gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn tác giả!



ÔNG HOÀNG HỮU PHƯỚC LÀ NGƯỜI TRUNG QUỐC?

Sau nhiều đêm mất ngủ vì cứ trăn trở, tại sao ông Hoàng Hữu Phước lại phát biểu trước QH như vậy, tôi nghĩ, ông này chắc là người Trung Quốc. Chỉ có là người Trung Quốc, thì ông Phước mới có những phát biểu vì Trung Quốc, cho Trung Quốc như vậy. Thế là, không phải “Hồng Phước” như bác Nguyễn Quang A nói, mà có Hoàng Hữu Phước, chúng ta thành ra vô phước.
Là Người Việt Nam, không ai không thuộc câu chuyện Mỵ Châu - Trọng Thủy. Sau khi bị đại bại, Triệu Đà cho con trai là Trọng Thủy sang cầu hôn với Mỵ Châu nhưng thực chất là để làm gián điệp, vừa dùng tình hòa hiếu thông gia để ru ngủ An Dương Vương đến mất cảnh giác, vừa ăn cắp bí mật quân sự của ta (mục này Trung Quốc giỏi nhất thế giới), mà ta vẫn gọi là ăn cắp nỏ thần Kim Quy. Kết cục là nước ta đã rơi vào tay giặc.
Với ông Hoàng Hữu Phước tuy vẫn là người trong nước, không sang làm phò mã, nhưng cũng không khác Trọng Thủy là mấy. Này nhé, khi nhân dân ta đang sục sôi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, máu thịt của Việt Nam ta, thì ông Phước lên tiếng phản đối Luật biểu tình, luật lập hội. Ông Phước định ru ngủ mọi người bằng  lập luận: “Biểu tình là hành động để chống lại chính phủ nước mình hoặc chống lại một chủ trương của chính phủ của nước mình” và bản chất của biểu tình là “dễ bị lợi dụng để gây biến loạn”.
Trong lúc nhân dân ta đang biểu tình phản đối Chính phủ Trung Quốc âm mưu chiếm đoạt Hoàng Sa, Trường Sa, trong lúc Thủ tướng Chính phủ ta đề xuất Quốc hội xây dựng Luật biểu tình, thì Hoàng Hữu Phước nói: “Biểu tình là chống Chính phủ nước mình”. Rõ ràng, chính phủ mà Hoàng Hữu Phước nói đến không phải là Chính phủ Việt Nam mà là chính phủ Trung Quốc.
Hoàng Hữu Phước đang tìm cách ru ngủ, tìm cách đe dọa lãnh đạo và nhân dân Việt Nam khi ông ta nói: Trung Quốc không sợ bất kỳ quân đội nào, cho dù dó là Mỹ hay Nga...Trung Quốc chỉ sợ quân đội Việt Nam thôi. Rõ ràng, một mặt Hoàng Hữu Phước rao lên lời hù dọa mọi người “Trung Quốc không sợ bất kỳ quân đội nào”. Mặt khác, Hoàng Hữu Phước ru ngủ để quân và dân ta mất cảnh giác: “Trung Quốc chỉ sợ quân đội Việt Nam”.  Nếu ta sợ theo lời hù dọa, nếu ta mất cảnh giác theo lời ru ngủ, thì chẳng những Hoàng Sa, Trường Sa sớm về tay phương Bắc mà ngay cả giải đất hình chữ S cũng sẽ sớm rơi vào tay giặc.
Chưa hết, nếu là người Việt Nam, nếu là dòng giống tiên rồng thì tại sao Hoàng Hữu Phước đi thóa mạ cụ Phan Bội Châu? Hoàng Hữu Phước viết: Phan Bội Châu cõng rắn cắn gà nhà, mở đường cho giặc Nhật giết hại nhiều triệu đồng bào ta.
Không còn bàn cãi gì nữa, Hoàng Hữu Phước chính là người Trung Quốc. Ông ta đã lẻn vào Quốc hội ta để làm nội gián, để âm mưu hù dọa, ru ngủ chúng ta. Nếu vậy, nhất thiết phải loại Hoàng Hữu Phước, công dân của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa ra khỏi Quốc hội nước CHXHCN Việt Nam!

                                                                            Thắng Xòe


GIÁO SƯ NGÔ ĐỨC THỌ LÊN TIẾNG VỀ ÔNG NGHỊ HOÀNG HỮU PHƯỚC

PHẢN HỒI BÀI ÔNG NGHỊ PHƯỚC 
ĐÒI XOÁ BỎ DỰ KIẾN SOẠN LUẬT BIỂU TÌNH
Ngô Đức Thọ

Xin nói thật: Có lẽ tôi hơi bị mệt mỏi và đỏ mặt đọc không vào nổi toàn văn bài phát biểu của ông Hoàng Hữu Phước trước phiên họp toàn thể của Quốc Hội khoá XIII ngày 17-11 vừa rồi. 

Nội dung chính của bài phát biểu như chính ông Phước đã tóm tắt là “Đề nghị QH loại bỏ Luật lập hội và Luật Biểu tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ Quốc Hội khoá XIII này” Dư luận không khỏi ngạc nhiên trước lời lẽ khá băm bổ của ông Hoàng khi tự tóm tắt đề nghị của mình như vậy đối với một vấn đề mà cả QH và các tầng lớp nhân dân đang quan tâm. Có đưa vào kế hoạch để biên soạn hay không còn là vấn đề QH còn cân nhắc, thảo luận. Với lời lẽ khá băm bổ như vậy, phải chăng ông đã chọn lựa biện pháp quả đấm thép để thảo luận một vấn đề rất quan trọng về thể chế như luật biểu tình dang bàn đến? Không kể những trường hợp xẩy ra khủng hoảng ở nghị trường, nói chung quốc hội của một nước văn minh tân tiến không chấp nhận người đại biểu của nhân dân có thái độ “bạo lực ngôn từ” như vậy để chặn họng các ý kiến không đồng thuận với mình như vậy.

Bỏ qua thái độ tiếp cận vấn đề, nhất trí rằng, là ĐBQH ông Phước có quyền phát biểu ý kiến của ông về việc có biên soạn hay không biên soạn luật biểu tình. Hãy xem các lý do ông đã nêu ra:

Theo ông thì nhân loại chỉ mới biết đến hành vi biểu tình từ năm 1913 do Gandhi tổ chức ở Ấn Độ. Rồi đến những năm 60 của thế kỷ trước từ ngữ “biểu tình” mới xuất hiện ở “Hợp chủng quốc”(sic) Hoa Kỳ. – Thật đáng tiếc: ở đây bình thường ông Phước chỉ cần viết “nước Mỹ” là xong, không ai hiểu lầm điều gì. Nhưng ông muốn dùng từ cho tính chính thức. Nhưng, xin lỗi ông, kiến thức của ông hoàn toàn không cập nhật!  Đúng là trước đây ở Việt Nam thường hay dịch nhầm tên chính thức của nước Mỹ The United States of America là “Hợp chủng quốc Hoa Kỳ”. Nhưng vài chục năm nay chính phủ Hoa Kỳ đã chính thức cải chính, tên đúng phải dịch là “Hợp chúng quốc Hoa Kỳ” (chúng là nhiều; chúng quốc là nhiều nước, chứ không phải hợp chủng là hỗn hợp của nhiều chủng tộc), xin xem chẳng hạn ảnh trang Hoa Kỳ của Wikipedia và thư mục trang web của Đại sứ quán Hợp chúng quốc Hoa Kỳ tại Hà Nội:

Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net

Ông là cử nhân Anh văn, mà chính ông cũng muốn tỏ cho thiên hạ biết điều ấy khi  Ông giải nghĩa “biểu tình” bằng tiếng Anh là Demonstration, thế mà đối với một tên nước to đùng là Hoa Kỳ mà ông bất cập tri thức, thật là điều không chỉ đáng tiếc cho riêng ông!

Trở lại vấn đề chính: Không biết ông căn cứ vào đâu mà dám đưa ra những mốc thời gian lịch sử như đã ghi trên cho khái niệm và lịch sử biểu tình?

Điều này hẳn là “tâm đắc” nhất của ông đây. Theo logic tâm lý mà suy thì có lẽ ông cho rằng lịch sử biểu tình như ông nói đó các ĐBQH có lẽ không ai biết, mà người dân ở ngoài chắc hẳn cũng mù tit. Bởi vậy, nghe (hoặc đọc) bài phát biểu của ông xong thiên hạ mới tá hoả ngộ ra: loài người từ khi ăn lông ở lỗ mãi đến gần đây trên đời này làm gì có chuyện biểu tình! Biểu tình biểu tiếc gì đó mới có từ năm 1913 bởi ông Gandhi bên Ấn Độ, nước Mỹ văn minh thế mà cũng mãi đến tận những năm 60 mới biết đến biểu tình!

Xin hỏi thật, ông là cử nhân Anh văn lại là Thạc sĩ kinh doanh nữa, nhưng ông có tốt nghiệp THPT không đấy? Ông cứ thành thật cho biết, có khi lại đỡ phải mất công chứng minh bản a tờ b! Phải hỏi vậy vì hai cái mốc niên đại 1913 và 1960 ông nêu lên đấy đúng là quả đấm thép cho những người muốn có luật biểu tình biết tay. Ý ông nói rất rõ ràng là: loài người từ khi sinh ra chẳng làm gì có cái chuyện biểu tình, thế mà người ta vẫn sống được, cần gì phải biểu tình và luật biểu tình? Nay cái hành vi “biểu tình” kia mới nẩy đâu ra bên Ấn Độ, mãi đến 1960 mới truyền qua Mỹ, đâu phải là quy luật vĩnh hằng hay là “khuôn vàng thước ngọc” để đo tầm cỡ của cái mà ông gọi dè bỉu là “cái gọi là tự do dân chủ”?

Vẫn theo cái logic tâm lý mà suy thì có lẽ ông lơ mơ đoán rằng biểu tình chẳng có lịch sử lâu lắc gì nên chẳng phải quan trọng để quan tâm! 

Xin thưa, đúng thế đấy! Chỉ những kẻ i tờ quá không biết chứ nói chung người có học ai chả biết vậy. Nhưng tôi đoán không sai rằng chính ông vốn mù tịt điều này, nhưng ông lỏm ở đâu đó được cái ý ấy nên mượn miễn phí diễn đàn QH đem trưng ra để loè các ĐBQH và bàn dân thiên hạ, đúng thế không, thưa ông nghị Phước khả kính? Đoán đúng nên chỉ qua vài thao tác tra cứu tôi biết tỏng ông lỏm cái ý quý báu ấy ở đâu rồi.

Này nhé: Ông muốn phát biểu gì đó về luật biểu tình nên vào Google tìm hiểu xem sao. Đúng thôi, ông là thạc sĩ biết vào vi tính biết gõ Google, trước khi nói gì viết gì mà làm thế là chí lý. Vậy là ông gõ từ khoá “Biểu tình”, rồi là ông tìm được giải thích từ trang Wikipedia (Bách khoa toàn thư mở)! Đây nha, mời ông cùng tôi (tất nhiên và bạn đọc) xem rõ “văn chứng” “vật chứng” (xem thì biết tôi chụp từ trang màn hình ra đấy):

Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net 
Trưng ra nguyên bản trên đây rồi thì cái bản sao loè bịp của ông Hoàng Hữu Phước chẳng còn tí lấp lánh nào nữa! (Nói loè bịp là vì ông lấy kiến thức của nó mà giấu biệt không nói rõ là cóp nhặt từ Google). Ông chỉ lấy vài ý chính thôi chứ không phải lấy cả, vì thế phải phân tích thật kỹ để biết cho rõ cái công phu chế chẩm của ông Phước ở chỗ nào:

Đối chiếu văn của Phước với văn của Wikipedia chúng ta có thể thấy rất rõ ông từ Phước kiếm được danh tính vị anh hùng anh dân tộc Ấn Độ để nói về chuyện biểu tình. Có điều là ông nói xưng xưng về niên đại “cuộc biểu tình đầu tiên trong lịch sử loài người năm 1913 do Ganhi tổ chức nhằm phản đối vương quốc Đại Anh và Bắc Ái Nhĩ Lan áp bức nhân dân dân Ấn Độ” thì không biết ông căn cứ vào đâu? Tất nhiên Gandhi sinh 1869 mất 1948 thì không có gì lạ là năm 1913 nằm trong trục niên biểu của ông thánh bất bạo động ấy. Nhưng tại đây xin nói rõ để ông Phước biết: đối với những vấn đề thiếu tài liệu, người soạn Wikipedia có kinh nghiêm hơn ông, họ chỉ viết khá nhạt: “Khái niệm này được phát triển bởiMahatma Gandhi”, còn ông Phước thì dứt khoát chế biến gọn gàng thành “do Gandhi tổ chức nhằm…” Sự học nó thường thể hiện ra ở những chỗ như thế đấy ông Phước a. Trên đời vẫn có chuyện cái anh vu vơ thì bao giờ cũng ăn nói xác tạc hơn anh thực chất: có thể đúc kết đó là một quy luật để giám định thật giả đấy thưa ông nghị khả kính ạ. Wikipedia viết “ được phát triển bởi…” kín kẽ hơn rất nhiều - vừa đúng sự thật, nghĩa là không có tư liệu thật cụ thể, mà sự việc thì cũng chỉ nói là “phát triển bởi..”. Ý nghĩa của cụm từ “được phát triển bởi …” ra sao thì ông hiểu chứ? Chẳng lẽ ngày nay đài báo đưa tin: giống lúa này  được phát triển bởi trường ĐH A, dịch vụ kia được phát triển bởi Cty B, thì có nghĩa là từ khai thiên lập địa chưa hề có giống lúa nọ, chưa hề có dịch vụ kia hay sao? 


Tôi tìm không thấy bài của ông trên trang web của QH nên đoạn quan trọng này tôi phải chụp từ trang mạng Vietnamnet ra, có gạch dưới màu tím thật rõ đề phòng có ai cho là tội bịa ra đổ vu cho ông. (Do màn hình không đủ chỗ nên chỉ chụp đựoc cái tay đang cầm cái bài phát biểu chứ không lấy được cả bức chân dung khả kính của ông, mong thông cảm)

Ông theo nguồn Wikipedia nhưng người ta nói cái khái niệm biểu tình đựoc phát triển bởi Gandhi thì ông băm bổ nói cuộc biểu tình đầu tiên trong lịch sử loài người là cuộc biểu tình do Gandhi tổ chức. Ông bịa đặt nói hoàn toàn sai sự thực để bất kính lừa đối Quốc Hội, ông trả lời sao về vụ này? (việc ông đồng ý hay không đồng ý soạn luật biểu tình là chuyện khác, ấy là quyền của ông, ở đây tôi không bàn đến)

Ông đã bịa tạc ra rằng cuộc biểu tình đầu tiên trong lịch sử loài người do Gandhi tổ chức cho nên rất cần một niên đại (năm nào ?). Thế là cái niên đại 1913 được ông “ghép” luôn vào cho thật “hoàn chỉnh”!! 

Cái niên đại 1913 dở dương này do ông bịa ra, dù sao cũng vẫn phải cố dò  “cho đến ngọn nguồn lạch sông”, cụ Nguyễn Du xưa bảo thế mà. Vâng, xin tìm tiếp vậy. Có khó gì đâu, gõ từ khoá tên vị anh hùng dân tộc của Ấn Độ là ra ngay thôi:

Vẫn là một trích ảnh Wikipedia từ khoá Mahatma Gandhi (bài dài, chỉ trích một đoạn):

Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net

So nguồn ở “văn chứng” này với đoạn văn nổi danh ngược của ông thì thấy có chênh lệch chút ít về niên đại. Theo Wikipedia, Mahatma Gandhi (Mahātmā Gāndhī ,1869-1948): Gandhi  vào Đại học London (College London) năm 19 tuổi, tốt nghiệp trở về Ấn Độ. Tiếp sau là thời kỳ Gandhi làm cho Công ty Ấn Độ (1893) có chi nhánh ở Nam Phi. Người ta gọi giai đoạn này là thời kỳ Gandhi đấu tranh chống chủ nghĩa phân biệt chủng tộc Nam Phi. Wikipedia viết: “Năm 1906 ….Tại một cuộc biểu tình lớn được tổ chức ở Johannesburg vào tháng 9 ngay trong năm đó [1906] Gandhi bắt đầu áp dụng nguyên tắc Chấp trì chân lý và đấu tranh bất bạo lực…”. Nguồn của ông Phước chính là ở cái niên đại 1906 này đấy, nhưng ông không cop nguyên (tránh lộ, bất ổn), mà cải biên tí chút: ông không kéo lên xa mà kéo gần lại khoảng 6-7 năm, dứt điểm vào 1913! Xong nhé, thật hoàn chỉnh cả một “học thuyết về biểu tình” vang động không kém bom hạt nhân!! 

Trên đây là chi tiết việc ông Hoàng Hữu Phước đã chế biến nguồn tư liệu về lịch sử biểu tình từ nguồn lỏm ở Wikipedia như thế nào để thành khám phá khảo cứu của mình mà giấu biệt không chút hé lộ về xuất xứ tài liệu tra cứu tham khảo để đánh lừa QH.

Hãy tạm tiểu kết: người ta nói khái niệm biểu tình “được phát triển bới Gandhi”, chứ không nói về sự việc biểu tình hoặc cuộc biểu tình thì ông nghị Phước bảo là “cuộc biểu tình do Gandhi tổ chức”; người ta  không nói “đầu tiên của loài người” hoặc xếp thứ là lần bao nhiêu ( mà không thể xếp được, vì Wiki chỉ bàn về khái niệm chứ có nói lịch sử các cuộc biểu tình đâu mà xếp thứ hả?) và niên đại là 1906, thì ông nghị Phước bất chấp lịch sử thẳng thừng băm bổ khẳng định luôn đó là cuộc biểu bình đầu tiên của loài người do Gandhi tổ chức năm 1913” .

Tiếp đây ta sẽ không quan tâm đến nguồn của ông Phước nữa, mà phân tích tìm hiểu để xác định xem nội dung lịch sử biểu tình như ông Phước nói có đúng không?

Vấn đề này xin thưa cùng quý vị đại biểu QH và các bạn đọc là khá hiếm tài liệu. Tra trên Wikipedia chỉ có định nghĩa khái niệm biểu tình và mấy trang viết tiểu sử Gandhi (như đã dẫn), ngoài ra phần nhiều là các tiêu mục viết về các cuộc biểu tình ở Hà Nội phản đối Trung Quốc gây hấn tại Biển Đông mùa hè vừa qua mà thôi.

Không dễ, nhưng phải đi đến cùng để xem chất lượng phát biểu của ông Hoàng Hữu Phước thế nào?

Đối với ý kiến của ông Phước, không biết ĐB Dương Trung Quốc có bất ngờ không, nhưng ngay tại hội trường mà ông Quốc đã đốp ngay cho ông Phước như thế là đích đáng. Mà đích đáng nhất là ông Dương Trung Quốc đã mốc thời gian ngày lễ Lao động quốc tế 1 -5 là thành quả đấu tranh của các cuộc biểu tình của những người lao động ở Chicago. Nếu muốn tính năm sinh của biểu tình thì phải tính từ năm đó -tức là ngày 1-5-1886. Ông Quốc không có thời gian dừng lại để tính điểm với ông, nhưng chỉ một dẫn chứng đó cũng đã đủ để bác bỏ triệt để cái niên đại hoang đường 1913 mà ông Phước vơ váo chấp nhặt bịa tạc ra để lừa QH. 

Kính thưa các vị ĐBQH, người không phải thánh sống, ai cũng có lúc bị nhầm điều này điều nọ. Nhưng đây QH đâu có yêu cầu ông nghị Phước làm nhà thông thái khảo cứu niên đại và lịch sử ra đời của các cuộc biểu tình đâu? Nếu QH có đặt hàng như vậy mà ông Phước vì khả năng hiểu biết quá hạn hẹp nên mói bị nhầm như vậy thì cũng có lý do để thông cảm. Đằng này ông tự ông khơi ra cái chủ đề lịch sử ấy cốt để chứng minh biểu tình và quyền biểu tình không phải là bản chất phổ quát vốn có của con người và xã hội loài người, cho nên chẳng những không cần phải thảo luận mà phải “loại bỏ ngay” ra khỏi chương trình lập pháp của QH nhiệm kỳ này (ai cũng hiểu ý ông Phước muốn chẳng cứ nhiệm kỳ này mà vĩnh viễn phải loại bỏ, người ta tưởng đâu như nghe lại giọng điệu của Hitler bên Đức hay Pinôchê bên Chi Lê hồi nào đang đòi loại bỏ cộng sản ra khỏi vòng pháp luật vậy!)

Có lẽ ông tưởng những người muốn có luật biểu tình nói biểu tình là một quyền tự do căn bản có nghĩa là hiểu biểu tình và quyền biểu tình vốn có từ thời Hồng hoang xa xưa. Vì thế ông mới “huỵch toẹt” nêu ra cái niên đại 1913 ấy để QH cũng như  đồng bào cả nước biết cái chuyện “biểu tình” ấy là mới nẩy nòi ra gần đây thôi chứ chẳng phải khuôn vàng thước ngọc gì đâu mà phải theo mẫu mực nước nọ nước kia mà soạn luật. 

Bản thân cái việc ông muốn tính tuổi đời của biểu tình theo hệ quy chiếu của nhân loại học đã cho thấy ở ông một định lượng hiểu biết chưa tới tầm kiến thức phổ thông. Học sinh PTCS tôi không rõ lắm, nhưng THPT thì các cháu đã học lướt qua hầu hết các thành tựu của nền văn minh nhân loại. Từ thủa loài người còn ăn lông ở lỗ thì làm gì có biểu tình, mà có ai cai trị mình như chính phủ đâu mà phải đi biểu tình để mà “chống chính phủ” như ông rao giảng? Dưới chế độ nô lệ thì người nô lệ được đếm bán cùng lúc với gia súc, đào đâu ra quyền tự do biểu tình? Nặng nề và đáng nói nhất là dưới chế độ phong kiến thời trung cổ. Thời kỳ này văn minh vật chất và văn hoá tinh thần của nhân loại từ Đông sang Tây nói chung đã phát triển khá, không ít nước đã có pháp luật. Nhưng đây là “pháp luật” của kẻ thống trị bất hợp pháp. Cho đến khi sụp đổ chế độ này vẫn bất di bất dịch duy trì tín điều “vua là con Trời (hoặc chúa Trời), thay mặt Vua Cha để cai trị dân chúng”, quyền lực của vua là tối thượng, “vua bảo chết thì bề tôi phải chết”. Đó là đặc điểm chung nhất của tất cả các chế độ quân chủ thời trung cổ. Đã nói quân chủ thì làm gì có dân chủ nữa! Có khi ta khai thác các khía cạnh có ý nghĩa tích cực nào đó để đề cao các yếu tố thân dân, quý dân thì đó cũng chỉ là những “yếu tố” mà thôi. Xã hội thời trung cổ một màu tối đen khắp thế giới. Ngay cả nhièu nước châu Âu đã qua thời kỳ Phục hưng và đầu thế kỷ Ánh sáng (thk. XVIII) đã xuất hiện nhiều nhà triết học, khoa học, văn học vĩ đại, vì con người và làm rạng danh con người, nhưng về xã hội vẫn chưa bước qua được một thể chế nào khác chế độ quân chủ chuyên chế. Phải đến cách mạng Mỹ thành công, nhà nước Hợp chúng quốc Hoa Kỳ [nước mà ông nghị vẫn gọi nhầm là Hợp chng quốc ấy đấy] ra đời ( 4-7-1776). Đó là nhà nước theo thể chế cộng hoà (tức mọi người bình đẳng) dân chủ (tức dân làm chủ, không có vua) đầu tiên trên thế giới. Cuộc cách mạng đó của người Hoa Kỳ là một cột mốc lớn của nhân loại, mở ra cả một thời kỳ mới của văn minh nhân loại (chính cái từ “văn minh” mà hồi đầu thế kỷ XX người Việt Nam mình hay dùng là với nghĩa ấy: Do nhiều nước Âu - Mỹ đã đạt được chế độ dân chủ cho nên người mình gọi họ là những nước văn minh, nước nào còn vua quan tức là chưa có dân chủ cũng tức là còn lạc hậu, chưa văn minh). Văn minh Âu - Mỹ có ảnh hưởng nhân quả qua lại với nhau, sau Cách mạng Mỹ tiếp đến một mốc lịch sử khác cũng rất vĩ đại là Cách mạng Pháp 1789 lật đổ chế độ thống trị của dòng họ Bourbon. Nếu Cách mạng Mỹ chưa có đối kháng về thể chế, khai sáng lập ra nhà nước dân chủ không vua, thì Cách mạng Pháp lại là một tấm gương khác: lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại có một nước mà người dân vùng lên lật đổ chế độ phong kiến tồn tại bao đời để giành lấy quyền tự do dân chủ. Ý nghĩa xã hội của hai cuộc cách mạng này rất to lớn, ảnh hưởng rộng khắp đến tiến trình phát triển của nhân loại. Chính vì thế Tuyên ngôn độc lập nước ta do Chủ tịch Hồ Chí Minh soạn thảo mở đầu đã trích dẫn ngay cả hai bản Tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ  (1776) và Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp (1791): (trích):

“Hỡi đồng bào cả nước,

"Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".

Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có ý nghĩa là: tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng; dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do.

Bản Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói: "Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi, và phải luôn luôn được tự do và bình đẳng về quyền lợi". 

Đó là những lẽ phải không ai chối cãi được.” (Báo điện tử ĐCSVN)
id=30196&cn_id=119997

Ông Phước có vẻ dè bĩu cái mà ông gọi là “khuôn vàng thuớc ngọc”, lấy làm quái lạ tại sao lại phải dùng nó “để đo chiều cao, chiều rộng, chiều sâu của cái gọi là tự do dân chủ”(sic: đã chiều cao, lại chiếu sâu!). Nhưng ông Phước ạ, chính Chủ tịch Hồ Chí Minh nói trích dẫn từ các cái “khuôn vàng thước ngọc” ấy đấy! “  Đó là những lẽ phải không ai chối cãi được ”, cũng tức là khuôn vàng thước ngọc của xã hội văn minh tiến bộ ngày nay đấy. Không biết ông Phước và mấy vị đồng ý với ông có “chối cãi” được cái chân lý phổ quát đó không? 

Không muốn nói điều gì làm mếch lòng ông, nhưng với những phát biểu của ông tại hội trường  QH tôi thực không dám tin đó là những lời ý có đủ sự tôn kính của ông đối với các vị ĐBQH và cả đối với các đồng bào của ông nữa.

Bây giờ quay lại vấn đề đã nêu ở trên:

Về cái mốc Gandhi 1906 (mà ông chế thành 1913), ĐB Dương Trung Quốc phản hồi ngay cho ông mốc 1-5-1886 là đích đáng rồi ( vì chúng ta không có cứ liệu nào sớm hơn nữa). Nhưng dù sao thì đó là lịch sử bên Ấn, bên Mỹ !

Thế còn Việt Nam ta thì sao? Bài đáp của ông Dương Trung Quốc chỉ đủ thời gian nêu mấy cuộc biểu tình chống chính quyền Sài Gòn trước 1975 hoặc nói lướt qua tình hình ở Thái Bình đầu thời đổi mới. 

Tôi là người dân, giờ đây phải quay lại với cái chuyện lịch sử biểu tình ở Việt Nam để xem nó đã từng có chưa, hay chỉ mới có vài tháng nay từ ngày có các cuộc biểu tình mà ông gọi “các cuộc tập hợp đông người” “để chống đưòng luỡi bò”? 

Vấn đề này khó đây, lý do vì các lãnh đạo nước mình hình như trước nay có ý ngại từ biểu tình, cho là nó có tính nhạy cảm, gợi lện chuyện gì không hay. Vì thế sách báo, truyền thông của ta gặp việc ấy – như ông đấy - cứ nói tránh ra là “các cuộc tụ tập” lại thêm hai chữ “tự phát” nữa để tỏ rõ là lãnh đạo không bảo làm thế. (lãnh đạo bảo làm gì thì làm thế thôi) Không phải mới đây mà từ lâu nay vẫn thế. Bởi vậy một bộ sách như Bách khoa thư VN có rất nhiều từ ghép của “biểu”, như Biểu bì, Biểu chất, Biểu diễn, Biểu diễn chính xác (của đa thức), Biểu diễn tham sô, Biểu diễn tri thức, Biểu định hướng giá trị, Biểu đồ, Biểu đồ bao v.v…cho đến Biểu tượng, Biểu tượng Ôlimpic, tất cả 40 mục, nhưng mục  “Biểu tình” thì không có! (các nhà soạn BKTVN cũng nhạy cảm phết !)

Nghĩ tiếp, phải tìm trong các sách về lịch sử VN. Giai đoạn từ 1930 thì có nhiều từ Biểu tình (các cuộc biểu tình trong phong trào Xô viết Nghệ Tĩnh v.v…), nhưng không thuyết phục lắm bởi vì đối với ông Phước cần có niên đại xưa hơn 1913 kia!

Nghĩ ra rồi, phải tìm ngay trong tác phẩm của Chủ tịch Hồ Chí Minh may ra mới có! 

Nhớ ra dạo trước có người bạn đã tặng cho chiếc đĩa CD Hồ Chí Minh toàn tập, nhưng lâu ngày đĩa không dùng được. Thế mới gay! Sách in thì mình không có, mà nếu có lò mò đọc từng trang biết đời nào cho xong? Nhưng lại may quá: tra ngay trên mạng được. Mừng quá, đây rồi: Trang mạng Báo điện tử của ĐCSVN có đủ toàn bộ 12 tập các tác phẩm của vị lãnh tụ tối cao của nước ta đây rồi.

Bèn mở máy, bèn tra ngay với từ khoá “Biểu tình”. Mừng không thể tưởng được, ngay vài thao tác đã tìm được đúng phóc những tư liệu cần có để …..hoá giải quả đấm thép của ông Hoàng Hữu Phước! Không gì thay thế được bởi ông Phước tuy phát biểu không căn cứ vào đâu, nhưng đáp ông mà không có tư liệu loại kim cương thì không chịu nổi với thép! Nhân việc tra cứu này bỗng nẩy ra ý nghĩ về một đề tài có thể lấy tên là  “Chủ tịch Hồ Chí Minh bàn về biểu tình”, hẳn là một đề tài rất hay và có ý nghĩa mà đến nay chưa thấy ai làm. Nhưng mình không có chuyên môn về ngành chính trị học nên không có điều kiện mở rộng đề tài này. Tuy vậy để công một buổi tối cũng tạm đủ tư liệu có xuất xứ từ Tập 1 đến T.6 trên tổng số 12 tập của bộ Toàn tập tác phẩm của Chủ tịch Hồ Chí Minh. 

Tổng số tư liệu được với từ khoá “Biểu tình” là gần 30 đơn vị, tất cả đều đã được miêu tả các yếu tố xuất xứ, đặt riêng ra một phần Phụ lục đề là Chủ Tịch Hồ Chí Minh nói về biểu tình ( mục đích để sử dụng cho bài viết mà quý vị đang xem đây, nhưng vị nào thấy cần có thể tham khảo sử dụng.

Bây giờ đã đến lúc cần đưa những tư liệu đã tra cứu được ấy ra trình để ông Phước và mọi người cùng biết.

Trước hết phải trình ngay một cụm 4 tư liệu nói về phong trào chống thuế ở các tỉnh Trung Kỳ năm 1908:

Tư liệu số 1:

“Buộc phải bị kiềm chế bởi sức mạnh, nhân dân An Nam, mà lịch sử chân chính đã khởi đầu từ hơn 3000 năm, từng lúc từng lúc như có những đợt cồn cào chống đối, biểu hiện bằng những mưu toan nổi dậy rộng khắp, hoặc bằng hành động của những con người tuyệt vọng, như những cuộc biểu tình ôn hoà năm 1908 (xem Bulletin officiel de la Ligue des Droits de l' Homme, ngày 31-10-1912), và như những vụ nổ bom gần đây ở Nam Kỳ và ở Bắc Kỳ. “ (Vấn đề dân bản xứHCM Toàn tập, T.1, tr.9)

Đây là lời Cụ Hồ nói về những cuộc biểu tình ôn hoà khởi lên từ Quảng Nam, Quảng Ngãi, sau lan ra Hà Tĩnh, Nghệ An năm 1908. Tư liệu này thỏa mãn 2 yêu cầu: sự việc (biểu tình ôn hoà), và niên đại (1907 - 1908) - chứ không phải đâu xa bên Ấn Độ năm 1906 (được ông Phước kéo lên năm 1913). Sự kiện này sách báo viết nhiều, mà học sinh THPT đều có học. Cụ Hồ bảo: “Dân ta phải biết sử ta”, ông nghị Phước có bằng cử nhân Anh văn, bằng Thạc sĩ quản trị kinh doanh sao ông không biết? Đã thế ông còn nghĩ rằng cả QH và bàn dân thiên hạ đều như chỗ không người nên mới đưa sự kiện biểu tình ở Ấn Độ “năm 1913” ra loè QH. Thế có phải là tôn kính QH một cách đúng mức hay không?

Tư liệu số 8:
 ¡ “Bất lực không đánh nổi ông Đề Thám, không sao giết được ông bằng thuốc độc cũng không trừ được ông bằng cốt mìn, người ta bèn đào mả cha mẹ ông, đem hài cốt vứt xuống sông.
Sau những cuộc biểu tình ở miền Nam Trung Kỳ, nhiều nhà văn thân đã bị xử tử và bị đầy biệt xứ. Trong số đó có ông Nghè Trần Quý Cáp, một nhà nho thanh cao ai cũng mến phục. Ông Cáp bị bắt trong khi còn dạy học; không xét hỏi gì cả, người ta đem chém ông hai mươi bốn giờ sau khi bị bắt. Chính phủ giết chết ông chưa đủ, còn hành hạ mãi, không chịu giao trả thi hài ông cho gia đình.”
(Những thảm hoạ của nền văn minh. HCM Toàn tập, T.1, tr.353)

Hồ Chí Minh tiếp tục nói về những cuộc biểu tình trong phong trào chống thuế 1907-1908 ở Nam Ngãi. Đoạn văn trích này ca ngợi nhà nho Trần Quý Cáp một trong nững lãnh tụ xuất sắc của phong trào bị Pháp bắt, hành quyết ngay (15-8-1908). Chỉ một tư liệu đã dẫn đó thôi đã đạt mức cần và đủ để bác bỏ cái niên đại 1913 và luận thuyêt vu vơ của ông nghị Phước. Nhưng có đến mấy tư liệu nữa cũng dẫn luôn cho sự kiện được Chủ tịch Hồ Chí Minh nói đến càng thêm nổi bật. Wikipedia nhiều mục biên soạn công phu, ít sai sót, nhưng cũng không ít mục sơ lược thậm chí sai lầm, mục “Biểu tình” của Wiki thuộc số ấy. Người soạn mục ấy của Wiki chộp mấy nét về Gandhi rồi viết ra vậy. Cứ so với hai tư liệu của Hồ Chí Minh vừa dẫn trên đủ thấy kiến thức về “biểu tình” mà ông Phước hấp thu được từ Wikipedia thật sơ sài thảm hại. Mà “Dân ta phải biết sử ta”, không rõ ông nghị Phước có biết “sử ta” không nhỉ? Nếu nói có biết, sao trong bài ông không trích ra, vừa hoành tráng vừa đậm đà tính chất dân tộc?

Tư liệu số 10:
¡ “Sau những cuộc biểu tình năm 1907 mà tôi đã có dịp nói đến, Chính phủ cho lính tập về phá phách các trường học và bắt bớ giáo viên. Các ông giáo bị bắt, bị ngược đãi hành hạ, tay trói giật cánh khuỷu và bị dẫn từng xâu lên tỉnh lỵ; đầu trần, chân không, nhịn đói, nhịn khát, họ bị đánh đập như trâu ngựa, rồi bị kết án khổ sai. Còn trường học thì bọn sĩ quan Pháp dùng làm chuồng ngựa.
(Chính sách ngu dânHCM Toàn tập, T.1 tr.402)

Cụ Hồ lại nói về phong trào chống thuế ở Trung Kỳ năm 1908 nữa (ở đây Cụ có thể  viết 1907-1908). Phong trào này đúng ra khởi phát quy mô hẹp từ cuối 1907. Khi phong trào mới phát, thực dân Pháp quy ngay cho các sĩ phu xúi giục cầm đầu. Nam Ngãi chúng quy cho nhóm Trần Quý Cáp, Nguyễn Hàm, Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng; nhóm Nghệ Tĩnh chúng vu cho Ngô Đức Kế, Đặng Nguyên Cẩn, Đặng Văn Bá, Lê Văn Huân. Cụ Huỳnh Thúc Kháng viết: “Nhân sĩ trong thời quá độ tù đày ra Côn Đảo, cụ Tây Hồ đứng đầu sổ, mà thân hào trong nước mang cái chức tù vào nhà ngục thì cụ Tập Xuyên lại là người thứ nhứt, vì lúc cụ Tập Xuyên vào nhà ngục, cụ Tây Hồ còn đang ở Hà Nội” (Huỳnh Thúc Kháng, Thi tù tùng thoại.Nam Cường, Sài Gòn, 1952. tr.12) Tập Xuyên là cụ nghè Ngô Đức Kế, ông nội của bút giả. Hồi ấy cụ đang làm Triêu Dương thương quán ở Vinh, thường ra Hà Nội cộng tác với nhóm Đông Kinh nghĩa thục, bị chúng ngoặc luôn vào vụ chống thuế mà lại là người bị bắt đầu tiên (7-1907). 

Rất đậm đặc, lại còn một tư liệu thứ tư nữa:
Tư liệu số 14
¡“Năm 1908, nhân dân miền Trung không chịu nổi sưu cao thuế nặng và bao nhiêu sự hà lạm áp bức, đã phải biểu tình. Các cuộc biểu tình ấy mặc dù diễn ra hết sức ôn hoà, nhưng đều bị đàn áp thẳng tay. Hàng trăm đầu rơi, vô số người bị đi đầy.
Bản án chế độ thực dân Pháp. Ký tên: Nguyễn Ái Quốc. Chuong 8, Công lý, HCM Toàn tập, T.2, tr.96)

Cùng một sự kiện phong trào biểu tình chống thuế năm 1907-1908 mấy tỉnh Trung Kỳ được lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc nói đến ba bốn lần trong các tác phẩm của mình, đủ biết tầm vóc lịch sử của nó. 

Những cuộc biểu tình mà vì nó “hàng trăm đầu rơi, vô số người bị đi đày” vẫn chưa đủ đưa vào trang “sử mồm” về biểu tình mà ông nghị Phược đọc trước QH hôm rồi hay sao?

Bằng ấy cứ liệu “kim cương”, sáng rỡ những câu văn của lãnh tụ viết về phong trào biểu tình chống thuế năm 1907-1908 ở Trung Kỳ, liệu đã đủ để hoá giải những lập luận vu vơ với cứ liệu 1913 đâu bên Ấn Độ mà ông Phước bốc lên coi là “cuộc biểu tình đầu tiên trong lịch sử loài người” hay chưa? Hãy so sánh với những lời vàng ngọc trích từ tác phẩm của vị lãnh tụ vĩ đại của Việt Nam mình đây, liệu những điều ông Phước viết ra trong bài luận ấy có phải là chân thuyết (thuyết chân chính) hay tà thuyết (thuyết tà vạy)? Cái ấy phải do ông nghị Phước tự đánh giá, hoặc đợi công luận “đèn dân” soi xét (Xưa thì nói “đèn trời” soi xét. Mình không biết “đèn trời” ra sao, mà chẳng hay nó có còn, hay bị tham nhũng đánh cắp, bị cho thuê dài hạn như đất rừng đất mỏ rồi, cho nên chỉ dám nói “đèn dân” thôi – xem ra nói thế lại hợp với thời đại văn minh dân chủ hơn đấy)

Số tư liệu “Chủ tịch Hồ Chí Minh nói về biểu tình” mà tôi đã trích ra đó còn có thể dùng làm “chiếu yêu kính” để xem xét vài ba ngôn luận khác nữa của ông nghị Phước. Bài viết đã dài rồi, không phân tích hết được, dù sao cũng cần so sánh vài ý nữa để biết thêm chất lượng phát biểu của ông nghị Phước ra sao. 

Chẳng hạn về cái ý ông Phước bảo “Biểu tình, tức là Demonstration (không có dấu phẩy, sic!) luôn để chống Chính phủ nước mình hay một chủ trương của Chính phủ nước mình [...]” Nghe có vẻ ngôn từ của một nhà đại lập pháp lắm, nhưng cái tư duy lập pháp của ông ở đây lại “phân lập”  ra “Chính phủ nước mình” với “Chính phủ nước khác”, thật là chuyện đại khôi hài! Xem ra vì động não tâng công đối phó với các vụ biểu tình phản đối Chính phủ của cái nước vẽ đường lưỡi bò nên ông Phước mới nặn ra một cách phạm trù hoá kỳ quặc: đối với “Chính Phủ nước mình”, đối với “Chính phủ nước khác”!! Ông cứ photo cái câu trứ danh ấy gửi đến bất cứ nhà lập pháp nào trên thế giới để xem họ bênh cho ông thế nào.

Văn kiện này của Chủ tịch Hồ Chí Minh cần trích ra sau đây để “chiếu yêu” vào cái quy kết vu vơ của ông:

Ngày 22-9-1945 là ngày tết Trung thu đầu tiên của thiếu nhi nước ta sau ngày độc lập. Nhân dịp này, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã gửi thư cho các cháu thiếu nhi toàn quốc:
(trích)

Tư liệu số 19:
“Các em,
Đây là Hồ Chí Minh nói chuyện với các em. Hôm nay các em vui chơi, vui chơi một cách có đoàn kết, có tổ chức. Như thế là tốt lắm. Hôm nay Tết Trung thu là của các em. Mà cũng là một cuộc biểu tìnhcủa các em để tỏ lòng yêu nước và để ủng hộ nền độc lập. 
Các em phải ngoan, ở nhà phải nghe lời bố mẹ, đi học phải siêng năng; đối với bầu bạn phải yêu kính. Các em phải thương yêu nước ta. Mong các em mai sau lớn lên thành những người dân xứng đáng với nước độc lập tự do. […]
Hồ CHí MINH
(Thư gửi thiếu nhi Việt Nam đêm Trung thu đầu tiên của nước VNDCCH. Báo Cứu quốc, số 49, ngày 22-9-1945. HCM Toàn tập, T.4 tr.33) N.Đ.T gạch dưới.

Từng đoàn trẻ em đầu đội mũ calô nâu, trắng, đánh vang trống ếch, miệng hô to: “Việt Nam độc lập muôn năm!”, “Hồ Chủ tịch muôn năm!”. Cụ Hồ bảo đó là  “cuộc biểu tình của các em để tỏ lòng yêu nước và ủng hộ nền độc lập”. Ủng hộ đấy chứ, có chống chính phủ gì đâu?

Thế mà ông nghị Phước của QH nước CHXHCNVN lại khái quát chung đặc tính của của các cuộc biểu tình là “luôn để chống Chính phủ nước mình hay một chủ trương của Chính phủ nước mình” hay sao? 

Ông chống ai trong cấu viết đó hay chính ông chống lại câu văn và tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh? 

Ông sinh sau chắc ông không biết nên ông phủ nhận lịch sử, bởi theo ông thì bản chất các cuộc biểu tình là chống chính phủ, đã thế thì làm gì có chuyện các em thiếu nhi đi biểu tình để tỏ lòng yêu nước và ủng hộ nền độc lập? Tôi chính là một trong bao triệu thiếu nhi được đón trung thu độc lập đầu tiên ấy đấy. Tôi biết chắc chắn sự việc này và sẵn sàng đến bất cứ toà án trong nước hay quốc tế nào để đối chất với ông trong hai câu viết đó thì ông nghị Phước đúng hay Chủ tịch Hồ Chí Minh đã quá cố đúng? ( Có xuất xứ rõ ràng, kính mời kiểm tra xác minh văn bản)

Không biết có ông nghị nào trong QH chịu khó “hạ cố” kiểm tra xác minh hai đoạn văn trích này, nếu không phải để “bênh” cho bút giả thì cũng để bảo vệ cho sự đúng đắn của một tác phẩm của Chủ tịch Hồ Chí Minh ? Còn đối với ông nghị Phước kiêm đại doanh gia, đại lý luận gia đã táo gan dám đúc kết lịch sử và bản chất các cuộc biểu tình là phản động, “chống chính phủ” thì thiết tưởng không còn gì để nói nữa, còn như cái danh của ông có biến thành gì danh không thì không nói cũng biết rồi!

Đúc kết lịch sử biểu tình, khái quát bản chất của các cuộc biểu tình mà không nói gì đến hàng ngàn hàng vạn các cuộc biểu tình của hàng triệu và hàng triệu quần chúng nhân dân đủ mọi tầng lớp đã đưa đến nền độc lập và thắng lợi của cách mạng VN trong cả thế kỷ XX vừa qua. Không riêng phong trào biểu tình chống thuế năm 1907- 1908 để lại dấu ấn rất sâu đậm trong tác phẩm Chủ tịch Hồ Chí Minh (như đã dẫn) bị ông nghị Phước bỏ qua, mà là tất cả các cuộc biểu tình ở nước ta trong quá khứ đều bị ông bị lờ tịt, coi như không biết tới! Ông tuy quê Nam Định, nhưng ông đã được nhân dân quận Vũng Tàu bầu lên thì chí ít nói đến biểu tình ông ông cũng phải biết đến phong trào của sinh viên, của các giáo chức, nhà báo ở Sài Gòn và đô thị miền Nam trước 1975 đòi hoà bình,chống chính quyền Sài Gòn tham nhũng, đàn áp nhân dân. Vì không có khả năng trình độ để lý giải tại sao lại có sự khác nhau như vậy của biểu tình ở các thời kỳ lịch sử khác nhau, cho nên ông hầm bà lằng bỏ chung cả vào một rọ và gán cho cái mác bản chất là “phản  động”, “chống chính phủ”. Nghe nói ông là doanh nhân, tự ứng cử, đó là chuyện bình thường, hợp hiến. Nhưng điều đó cũng có nghĩa ông vốn không phải trong các cơ quan thuộc hệ thống chính trị của Đảng, nhờ được nhân dân nơi ông ứng cử ủng hộ mới được vào QH. Đó là vì họ mong ông vào nghị viện sẽ góp cho QH một tiếng nói thể hiện được tinh thần của thời đại mới hướng đến văn minh dân chủ. Đối với các cuộc HS, SV ở TP HCM mùa hè vừa qua biểu tình chống Trung Quốc gây hấn ở biển Đông (mà ông gọi là “chống đường lưỡi bò”, cũng tạm được), đúng lẽ ra, ông là ông nghị của TP HCM - rất đúng chức trách – ông cần thiện chí tiếp cận với họ, tìm hiểu xem tâm tư thật sự của họ ra sao, để một mặt nếu thấy tâm tình nguyện vọng của họ là chính đáng mà bức xúc chưa biết thượng đạt ra sao, hoặc có điều gì chưa hợp thể thức thì góp ý giúp đỡ cho họ để họ cách làm thích hợp. Thế mới đúng tư cách bản lĩnh của người lãnh đạo; một mặt khác cũng qua đó ông hiểu được tâm trạng của một bộ phận nhân dân để khi họp hành QH hay với các cơ quan lãnh đạo khác ông sẽ phản ánh lên cho các cấp hữu quan của đảng và chính phủ tham khảo xem xét, có khi qua đó chính ông có thể làm đựoc chiếc cầu nối giúp lãnh đạo nhà nước tiếp cận với yêu cầu nguyện vọng của người dân thì hẳn cử tri đã bầu ông lên rất lấy làm mãn nguyện. 

Đó căn cứ cương vị ông nghị của ông mà nói thế thôi, chứ đằng này, qua phát biểu của ông, ông nghị Phước ạ, chúng tôi lấy làm thất vọng lắm! Thay vì tất cả những gì đáng làm như tôi ví dụ trên đây, ông chọn một cách tiếp cận khác hẳn - có vẻ không được đàng hoàng cho lắm - bằng cách giả vờ “đi ngang qua” chỗ có người biểu tình. Đi ngang qua như thế kể như trà trộn vào để do thám, chứ làm sao mà tìm hiểu được tâm tình thực sự của họ? Ông không dám bịa hẳn ra chuyện nhân dân không đồng tình chửi bới những người “tụ tập đám đông” ấy, nhưng ông bịa ra một quang cảnh vì người biểu tình làm tắc nghẽn giao thông nên những người bị kẹt xe tức giận:

“lớn tiếng nguyền rủa, thoá mạ, văng tục đầy đe doạ những người đang tập hợp mà ta gọi là biểu tình ấy”

Ông nghị Phước ơi, ông còn có lương tâm nữa không đấy. Xin hỏi ông: cái quang cảnh ấy có thật hay do chính đầu óc ông dàn dựng ra? Sự giả dối thòi ngay ra trong lời nói của ông: Đã gọi là “tập hợp”, tức tụ tập nhau đứng cụm ở một nơi nào đó chứ có đi tuần hành đâu mà tràn xuống đường? Vả lại nếu có diễu hành thì họ đi rất có trật tự trên hè đường, thậm chí chỉ đi một bên vỉa hè thôi, vậy làm làm sao “những người đang tập hợp ấy” có thể gây tắc đường kẹt xe được?

Ông lại bịa ra rằng những người bị kẹt xe ấy chửi bới những người biểu tình. Nhiều khả năng do ông bịa ra vậy thôi, chứ tôi tin đến 99,999% ở Sài Gòn cũng như tại Hà Nội thôi, người dân qua đường nhìn đoàn biểu tình đầy thiện cảm, họ vì công việc, vì lo chính quyền có những người như ông vu oan cho người biểu tình, nên không tiện tham gia, chứ tuyệt nhiên không thấy ai khó chịu với đoàn biểu tình. Mà các đoàn biểu tình chỉ đi trên hè thôi chứ có chạm gì đến họ đâu mà dễ chịu hay khó chịu? Thế mà ông đã bịa ra, đã bịa ra mà lại dùng những từ ngữ rất nặng, đã : “nguyền rủa”, lại “thoá mạ”; đã “thoá mạ” lại “văng tục”?? (không hiểu mức độ khác nhau thế nào ở mấy động từ này?). Mức độ các câu chửi này ra sao chưa biết, nhưng tâm địa của ông Phước ra sao khi bịa đặt những điều này thì tôi chắc là mọi người xem qua đều biết tỏng!

Ông không dám vu cáo cho những người biểu tình “chống đường lưỡi bò” dẫn đến bạo loạn. Nhưng ông phải dàn bịa ra quang cảnh những người kẹt xe chửi bới người biểu tình như vậy để suy diễn rằng “sự giận dữ này” - hiểu là sự giận dữ của những người kẹt xe – “có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau…” Nói tránh ra như thế.

Có thể đọc thấy ý đồ quỷ quyệt của ông khi ông cố tạo dựng khung cảnh để dùng cho được mấy chữ “biến thành bạo loạn” bởi mấy chữ đó là những từ thuộc loại “cực kỳ nhạy cảm” đối với các cơ quan an ninh bảo vệ chính trị của ĐCS và CPVN. Ông muốn dùng mấy chữ cực kỳ nhạy cảm đó kích động để thu hút sự chú ý đồng tình của các sĩ quan an ninh, quân đội hay cán bộ của các cơ quan chuyên trách Đảng trong Quốc hội. Ông là doanh nhân, nên chọn cách tiếp thị thương hiệu của mình một cách đàng hoàng, cần gì phải chọn chiêu thức ngậm những cục từ “cực kỳ nhạy cảm” như vậy để phun cho những người biểu tình yêu nước? 

Tiện đây xin nhắc cho ông Phước biết: ngay cả Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh Giám đốc Công An Hà Nội là một trong vài người có trách nhiệm cao nhất về tình hình an ninh ở Hà Nội ông ấy hẳn am hiểu cụm từ cực kỳ nhạy cảm đó hơn ông nhiều, ông Phước ạ. Thế mà đối với các cuộc biểu tình chống Trung Quốc gây hấn biển Đông tướng Nhanh có quan điểm thực sự cầu thị nghiêm chỉnh chứ không phun người như ông đâu, ông Phước khả kính ạ. 

(Nhận xét của tướng Nhanh nói biểu tình chống Trung Quốc xâm lược là yêu nước các báo giấy báo mạng khoảng cuối tháng 8 vừa qua đều có đăng, không dẫn lại ở đây nữa).

Cùng một ý đồ như trên, ông không dám suy diễn những người biểu tình yêu nước làm ô danh đất nước, nhưng ông quỷ quyệt liên hệ những cuộc ấy với phong trào biểu tình “chiếm phố Wall” hình như vẫn đang diễn ra hiên nay ở nhiều nước trên thế giới. Ông vô ý thức đến nỗi táo tợn ghép chung những cuộc biểu tình ấy với tình trạng bẩn thỉu, mất vệ sinh, ẩu đả, trộm cắp, hiếp dâm xẩy ra tại các nơi xẩy ra biểu tình (thủ đoạn của ông cũng tựa như bịa chuyện người qua đường chửi bới người biểu tình ở SG đã dẫn trên) để cốt hạ bút mấy chữ coi những biểu tình ấy “làm ô danh nước Mỹ”. 

Thực ra không phải ông lo cho nước Mỹ bị làm ô danh đâu. Nước ấy mọi giá trị cao thấp đều có, xưa nay vẫn thế, nghe ông nói vậy hẳn họ chỉ phì cười, chứ có lo gì bị ô danh. Ở nước họ hạng doanh nhân làm chính trị xôi thịt như ông cũng có, nhưng chẳng ai quan tâm đâu. Xưa nay chỉ nghe ông thầy của Quốc Tế III nói: “Ở  đâu có áp bức ở đó có đấu tranh”, chứ có nghe ai bảo  “biểu tình làm ô danh” đất nước. Dù ông có nói thế người ta cũng vứt cái đáng “ô danh” chính là câu nói của ông chứ đất nước này hay đất nước khác cũng chẳng bị ô danh đâu ông nghị Phước ạ. 

Nói biểu tình dẫn đến bạo loạn là  ông cố gây chú ý với các ĐB có trách nhiệm về chính trị, về an ninh, ông chuyển sang về chuyên “ô danh” lại là muốn kích động để được sự đồng tình của các ĐB trí thức, bởi các trí thức thường hay bức xúc chuyện ô danh. (có thể ông bị nhầm một phần: những kẻ mua bằng TS, chạy chọt bao tỷ để có chức nọ chức kia thì họ chẳng quan tâm gì chuyện ô danh đâu ông ạ).

Phải nói rằng chính các ĐCS là vua tổ chức các cuộc biểu tình. Ông là nghị viên của QH Việt Nam do ĐCS VN lãnh đạo, chính là trùng trùng điệp các cuộc biểu tình  từ Bắc chí Nam trong Tháng Tám lịch sử đã dẫn đến thắng lợi của Cách mạng mùa thu 1945 lập ra Quốc Hội, qua 12 khoá để đến khoá này có chỗ cho ông vào ngồi, thế mà ông cả gan dám quy kết chung bản chất cho các cuộc biểu tình làm “ô danh đất nước”, thì xin lỗi ông, chính lời nói ấy của ông mới là “ô ngôn” không thể ngửi được! Và nói thật, ông cũng chẳng đáng được ngồi trong QH ấy nữa.

Ông Phước ạ, ông là ông nghị, người ta hỏi có nên soạn luật biểu tình không, thì ông có thể thẳng thắn trả lời không. Cần thuyết minh lý do thì ông cứ nói ý ông ra là đủ, cần gì phải chắp chỗ nọ chỗ kia đến nỗi phạm phải không biết bao sai lầm thảm hại như vậy? Kiến thức ông quá hạn hẹp như thế thì tốt nhất đừng tổng kết lịch sử, đừng đúc rút quy luật. Người dân mà biết ông coi QH như chỗ không người, coi người dân như chẳng ai có kiến thức hiểu biết, đắng đàn nói quy luật nói lịch sử mà sai lầm lung tung lại phun người như vậy, lần sau dù ông có chạy chọt xin bầu ở đâu nữa, dù người ta vẫn đi bầu nhưng sẽ bỏ lá phiếu của ông vào thùng gì chứ không phải thùng phiếu đâu. Vài ý kiến thế vậy.
21-11-2011
NGÔ ĐỨC THỌ

Phụ lục

Chủ tịch HỒ CHÍ MINH nói về biểu tình
Tư liệu trích từ Hồ Chí Minh toàn tập do Nxb. Chính trị Quốc gia xb., H., 2000. 

Bản điện tử của Báo điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam
http://123.30.190.43:8080/tiengviet/tulieuvankien/4lanhtu/?topic=3&subtopic=91&leader_topic=9

Tư liệu do Ngô Đức Thọ trích dẫn. Trong tài liệu phụ lục xin được viết tắt  Hồ Chí Minh toàn tập là HCM Toàn tập
Các tư liệu trích được đánh số liên tục từ 1-29

Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net
Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net
Hồ Chí Minh toàn tập, T.1 (1919-1924)

1- “Buộc phải bị kiềm chế bởi sức mạnh, nhân dân An Nam, mà lịch sử chân chính đã khởi đầu từ hơn 3000 năm, từng lúc từng lúc như có những đợt cồn cào chống đối, biểu hiện bằng những mưu toan nổi dậy rộng khắp, hoặc bằng hành động của những con người tuyệt vọng, như những cuộc biểu tình ôn hoà năm 1908 (xem Bulletin officiel de la Ligue des Droits de l' Homme, ngày 31-10-1912), và như những vụ nổ bom gần đây ở Nam Kỳ và ở Bắc Kỳ. “ 
(Vấn đề dân bản xứHCM Toàn tập, T.1, tr.9)

2- “Cũng như tất cả các lực lượng công nhân ở châu Âu và châu Mỹ, phong trào công nhân Nhật Bản cũng vừa thức tỉnh. Mặc dù sự đàn áp của chính phủ, phong trào do Đảng Xã hội Nhật Bản lãnh đạo vẫn phát triển khá nhanh. Các đại hội đảng bị cấm ở các thành phố Nhật Bản, những cuộc đình công, những cuộc biểu tình của dân chúng vẫn nổ ra.”
(Phong trào cộng sản quốc tế. HCM Toàn tập,. T.1 tr.34)

3¡ “Tại sao trong khi chờ đợi đưa xuống tàu, người ta lại nhốt họ trong Trường trung học Sài Gòn, bên ngoài là lính cảnh vệ Pháp gác, lưỡi lê ở đầu súng, đạn đã lên nòng? Phải chăng những cuộc biểu tìnhđẫm máu ở Cao Miên, những cuộc nổi dậy ở Sài Gòn, Biên Hoà và ở nhiều địa phương khác là những cuộc biểu tình của "đám người" nôn nóng, muốn tòng quân "không do dự"? “ 
(Sự chăm sóc ân cần. HCM Toàn tập, T.1,tr.121)

4¡ “Một cuộc đình công của thợ dệt Nam Kinh đã ngăn cản được độc quyền tơ sợi của thành phố sợi vào tay một tập đoàn kinh doanh Nhật.

Cuối năm 1921, những người làm thuê cho chủ xe kéo nước ngoài, bao gồm 3.000 người tham gia nghiệp đoàn, đã đình công. Vì việc giảm lương được thực hiện do sáng kiến của các chủ người Pháp (900 xe kéo), nên những người đình công đói rách đã tổ chức một đoàn "ăn xin" tuần hành trong tô giới Pháp. Cảnh sát Pháp giải tán cuộc biểu tình và bắt giam những người lãnh đạo. Cần nhớ rằng: bọn chủ Pháp có toà án và nhà giam riêng để xét xử và giam giữ những người culi xe không thể trả nổi tiền thuế. Những người bị bắt giam bị đối xử tàn tệ và nhiều người đã chết” 

(Những người làm công tổ chức lại, chống bóc lột của chủ nghĩa tư bản.
HCM Toàn tập, T.1,tr.168)

5¡ “Thực ra, họ đang sợ cuống lên. Họ đã cho cảnh sát địa phương, đồng thời gọi cả cảnh sát ở các thành phố lân cận đến đóng ngay trong thành phố. Họ đã cho bắt tổng thư ký Liên đoàn lao động và một số lớn cán bộ cùng những người đi biểu tình để hòng làm yếu phong trào. Mưu toan của bọn chủ chẳng đạt kết quả gì, vì cuộc đình công vẫn được lãnh đạo kiên quyết như hôm mới đầu, và công nhân thì quyết tâm đấu tranh đến cùng. (Báo La Vie Ouvrière,ngày 25-1-1924)
(Phong trào công nhân ở Viễn đông. Ký tên: Nguyễn Ấi Quốc.
HCM Toàn tập, T.1, tr.234)

6 ¡ “Đầu năm 1921, một cuộc bãi công lớn của công nhân hàng hải đăng bạ nổ ra ở Braxin….

Vừa được tin xử, anh em công nhân cách mạng lập ngay một Uỷ ban bảo vệ. Một mặt, họ mướn nhiều trạng sư cãi cho bạn; mặt khác, họ tổ chức những cuộc biểu tình phản đối trong cả nước. Một chiến dịch vận động đấu tranh ủng hộ Hôxê được tiến hành mạnh mẽ suốt ba năm. Dư luận quần chúng công phẫn đến mức nhà chức trách phải mang vụ án ra xét lại.”
(Đoàn kết giai cấp. HCM Toàn tập, T.1, tr.266)

7 ¡ “49.000 người ra mặt trận ở Pháp, ở Xalôních và ở Xibêri. 20.000 người đã chết.

Cách "mộ lính tình nguyện" cưỡng bức ấy không phải đã làm được trôi chảy mà không gặp trở ngại gì. Khi có lệnh gọi tòng quân, số lính trù bị vắng mặt lên tới 30%, số đào ngũ 50%. Những cuộc biểu tình, nổi dậy, bạo động nổ ra ở hầu khắp các tỉnh. Đương nhiên là những cuộc đấu tranh ấy đều bị đàn áp không gớm tay. Tù đày, bắn giết, tàn sát, tất cả bộ máy đàn áp đều được huy động. Ai chống lại bị xử bắn ngay tại chỗ. Nạn nhân kể có đến hàng nghìn người.
(Những tội ác của chủ nghĩa quân phiệt. HCM Toàn tập, T.1, tr.347)

8 ¡ “Bất lực không đánh nổi ông Đề Thám, không sao giết được ông bằng thuốc độc cũng không trừ được ông bằng cốt mìn, người ta bèn đào mả cha mẹ ông, đem hài cốt vứt xuống sông.

Sau những cuộc biểu tình ở miền Nam Trung Kỳ, nhiều nhà văn thân đã bị xử tử và bị đầy biệt xứ. Trong số đó có ông Nghè Trần Quý Cáp, một nhà nho thanh cao ai cũng mến phục. ông Cáp bị bắt trong khi còn dạy học; không xét hỏi gì cả, người ta đem chém ông hai mươi bốn giờ sau khi bị bắt. Chính phủ giết chết ông chưa đủ, còn hành hạ mãi, không chịu giao trả thi hài ông cho gia đình.”
(Những thảm hoạ của nền văn minh. HCM Toàn tập, T.1, tr.353)

9 ¡ “Một viên công sứ ở Lào buộc 25 người An Nam vào tội hội họp làm biểu tình. Thế mà chính ông ta, viên công sứ, đã bày ra một âm mưu tưởng tượng, cho tiền kẻ tố cáo, rồi hành hạ tra tấn bắt những người bị cáo phải nhận những lời thú tội giả mạo. Việc hèn mạt ấy, chính viên công sứ cũng đã thừa nhận. Nhưng ông ta chẳng phải lo lắng gì về việc ấy cả; và ông cứ tiếp tục những việc gian ác của mình.
(Các quan cai trị, HCM Toàn tập, T.1 tr.367)

10 ¡ “Sau những cuộc biểu tình năm 1907 mà tôi đã có dịp nói đến, Chính phủ cho lính tập về phá phách các trường học và bắt bớ giáo viên. Các ông giáo bị bắt, bị ngược đãi hành hạ, tay trói giật cánh khuỷu và bị dẫn từng xâu lên tỉnh lỵ; đầu trần, chân không, nhịn đói, nhịn khát, họ bị đánh đập như trâu ngựa, rồi bị kết án khổ sai. Còn trường học thì bọn sĩ quan Pháp dùng làm chuồng ngựa.
(Chính sách ngu dân, HCM Toàn tập, T.1 tr.402)
Hồ Chí Minh toàn tập, T.2  (1924-1930)

11 ¡ “Tháng trước, tại buổi lễ kỷ niệm Cách mạng Nga, do lời kêu gọi của nữ đồng chí Bôrôđin, hơn 3.000 nữ công nhân và nữ sinh viên Quảng Châu đã đi biểu tình với nam giới và đã dự mít tinh. Sau khi nghe người đồng chí chúng ta nói trong một giờ mà bài diễn văn bị ngắt quãng bởi những tràng vỗ tay kéo dài, một chị của chúng tôi đã đọc nghị quyết sau đây
(Thư từ Trung Quốc, số 1, 12-11-1924) .HCM Toàn tập, T.2 tr. 6)

 Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net
Ngô Đức Thọ chú thích:

Mikhail Markovit -  Bổdi
Михаи́л Mapkóвич Бороди́н; 1884-1951 là một đồng chí nam giới, nhưng khi viết bài này (11-1924) Nguyễn Ấi Quốc đang ở Trung Quốc. Để tránh cho mật thám TQ khỏi chú ý đến đồng chí Bôrôdin đang làm đại sứ Liên Xô tại TQ và các đồng chí Trung Quốc có tên trong bài viết nên ông Nguyễn nói tránh ra là “nữ đồng chí”. Điều này trong nguyên bản của Toàn tập không thấy Ban Biên tập chú thích, có thể làm cho người đọc thắc mắc khó hiểu. Một số trang mạng có đăng văn kiện này cũng để nguyên thế không có chú thích. Tôi đã sưu tầm ảnh của đồng chí ấy dán vào đây để bạn đọc nhận biết. N.Đ.T)

12 ¡ “Linh tinh
Một lính Pháp đã giết một người An Nam ; hắn đã bị kết án một tháng tù án treo.
200 học sinh trẻ tuổi của một tỉnh ở Nam Kỳ đã biểu tình trước đồn cảnh sát đòi thả hai người bạn của họ bị bắt giữ. Đồng thời, họ doạ bãi khoá nếu các bạn của họ không được thả ngay. Họ đã thắng lợi. Đây là lần đầu tiên, ở Đông Dương xảy ra một việc như vậy. Đó là một dấu hiệu của thời đại.
(Tình hình Đông Dương. Linh tinh 19-12-1924. HCM Toàn tập, T.2 tr. 6)

13 ¡ “Nếu quả thật người An Nam phấn khởi đi lính đến thế, tại sao lại có cảnh, tốp thì bị xích tay điệu về tỉnh lỵ, tốp thì trước khi xuống tàu, bị nhốt trong một trường trung học ở Sài Gòn, có lính Pháp canh gác, lưỡi lê tuốt trần, đạn lên nòng sẵn? Những cuộc biểu tình đổ máu ở Cao Miên, những vụ bạo động ở Sài Gòn, ở Biên Hoà và ở nhiều nơi khác nữa, phải chăng là những biểu hiện của lòng sốt sắng đầu quân "tấp nập" và "không ngần ngại"?
(Bản án chế độ thực dân Pháp. Ký tên: Nguyễn Ái Quốc. Xuất bản lần đầu tiên tại Pari (Pháp) năm 1925, xuất bản lần đầu tiên ở Việt Nam năm 1946. Chương II Thuế máu.HCM Toàn tập, T.2 tr.25)

14 ¡“Năm 1908, nhân dân miền Trung không chịu nổi sưu cao thuế nặng và bao nhiêu sự hà lạm áp bức, đã phải biểu tình. Các cuộc biểu tình ấy mặc dù diễn ra hết sức ôn hoà, nhưng đều bị đàn áp thẳng tay. Hàng trăm đầu rơi, vô số người bị đi đầy.
Bản án chế độ thực dân Pháp. Ký tên: Nguyễn Ái Quốc. Chuong 8, Công lý, 
HCM Toàn tập, T.2, tr.96)

15 ¡ “Khi toàn quyền Varen (đảng viên Đảng Xã hội Pháp) đến, họ tổ chức các cuộc biểu tình mang khẩu hiệu "Nhà xã hội Varen muôn năm!"; "Thả Phan Bội Châu!"; "Đả đảo chủ nghĩa thực dân tàn ác!". Phong trào lên cao đến nỗi toà án đặc biệt Pháp trước đây đã kết án tử hình nay lại phải thả Phan Bội Châu ra.” (Báo cáo gửi Quốc tế cộng sản về phong trào cách mạng ở An NamHCM Toàn tập, T.2, tr.35)
Hồ Chí Minh toàn tập, T.3  (1930 -1945)

16 ¡Ngày tháng Tính chất đấu tranh     Địa điểm
1-5         Bãi công của thợ điện             Thanh Hoá (Trung Kỳ)
1-5         Bãi công của 250 thợ điện      Chợ Lớn (Nam Kỳ)
1-5         Bãi công của 400 công nhân đường sắt          Zi-an (Trung Kỳ)
1-5         Bãi công của 90 công nhân đường sắt            Tháp Chàm  (Trung Kỳ)
1-5         Biểu tình của 250 nông dân    Thái Bình (Bắc Kỳ)
1-5         Biểu tình của 100 nông dân    Nghi Xuân (Trung Kỳ)
1-5         Biểu tình của 800 nông dân    Bến Thuỷ (Trung Kỳ)
1-5         Biểu tình của 2000 nông dân  Thanh Chương (Trung Kỳ)
1-5         Biểu tình của 1500 nông dân  Sa Đéc - Cao Lãnh (Nam Kỳ)
1-5         Biểu tình của 800 nông dân    Chợ Mới (Nam Kỳ)

Các huyện Nghi Xuân, Bến Thuỷ, Thanh Chương thuộc tỉnh Nghệ An, cần phải đặc biệt chú ý đến Thanh Chương, bởi thứ nhất là địa phương này trong cuộc biểu tình ngày 1-5 có 20 người bị bọn đế quốc giết chết và khoảng từng ấy người bị thương. Thứ hai, trong những ngày gần đây, Thanh Chương là trung tâm đấu tranh nhất của phong trào nông dân đấu tranh.

Ở Thái Bình, trong cuộc biểu tình ngày 1-5 cũng có 1 người chết và 5 người bị thương. ở Nghi Xuân, có 5 người chết và 15 người bị thương. Số người bị bắt nhiều vô kể.
(Phong trào cách mạng ở Đông DươngHCM Toàn tập, T.3 tr.41)

17 ¡ “Ngày 11-12-1930, ở các huyện Anh Sơn, Thanh Chương và Nam Đàn, hơn 10.000 nông dân, nam nữ và trẻ em đã tổ chức những cuộc biểu tình kỷ niệm Quảng Châu bạo động: họ kéo cờ đỏ đi biểu tình và rải truyền đơn.

Ngày 12-12-1930, lính Tây đến làng Đạo Ngạn bắt nhân dân; không bắt được ai, chúng bèn hãm hiếp một chị phụ nữ. Chị em các vùng lân cận và nông dân kéo đến cứu chị. Bọn lính dùng súng bắn chết hai người đàn ông. Ngày hôm sau, một đoàn 400 nông dân kéo cờ đỏ đi đầu đã đi đưa đám hai người hy sinh.
(Báo cáo gửi Ban Phương Đông, số 1: Tin tức đấu tranh ở Trung Kỳ. 
HCM Toàn tập, T.3 tr.81)
Hồ Chí Minh toàn tập, T.4  (1945-1946)
SAU CÁCH MẠNG THÁNG 8 1945
18 ¡ Sắc lệnh số 31, ký ngày 13-9-1945, quy định về thể thức tổ chức các cuộc biểu tình.
19 ¡
“Các em,
Đây là Hồ Chí Minh nói chuyện với các em. Hôm nay các em vui chơi, vui chơi một cách có đoàn kết, có tổ chức. Như thế là tốt lắm. Hôm nay Tết Trung thu là của các em. Mà cũng là một cuộc biểu tình của các em để tỏ lòng yêu nước và để ủng hộ nền độc lập.
Các em phải ngoan, ở nhà phải nghe lời bố mẹ, đi học phải siêng năng; đối với bầu bạn phải yêu kính. Các em phải thương yêu nước ta. Mong các em mai sau lớn lên thành những người dân xứng đáng với nước độc lập tự do.
Các em có hứa với tôi như thế không ? Tôi không có gì biếu các em, chỉ có thể đem cho mỗi đoàn các em một cái ảnh; các đại biểu sẽ đưa cho các em.
Cám ơn các em! Hôn các em nhé!
Trước khi các em đi phá cỗ vui vẻ, chúng ta cùng nhau hô hai khẩu hiệu:
Trẻ em Việt Nam sung sướng!
Việt Nam độc lập muôn năm!
Chào các em,
Hồ CHí MINH
(Thư gửi thiếu nhi Việt Nam đêm Trung thu đầu tiên của nước VNDCCH.
Báo Cứu quốc, số 49, ngày 22-9-1945. HCM Toàn tập, T.4 tr.33)

20 ¡ “Tự lúc giành quyền độc lập đến nay, xứ Việt Nam ta vẫn hết sức cố gắng để một mặt yên nội trị, một mặt gây thực lực chống xâm lăng và tranh thủ ngoại giao được thắng lợi. Sức cố gắng ấy đã đem lại cho chúng ta những kết quả khả quan. Bên trong, các đảng phái và tất cả các tầng lớp nhân dân đã tinh thành đoàn kết để đi tới Quốc hội và quyết liệt đối phó với bọn thực dân Pháp. Những cuộc biểu tìnhkhổng lồ và những cuộc vận động tuyên truyền rầm rộ ở Trung, Bắc, với những cuộc chiến đấu oanh liệt trong Nam Bộ đã làm sôi nổi dư luận hoàn cầu. Đó là một triệu chứng tỏ cho chúng ta biết rằng nếu chúng ta cứ tiếp tục tranh đấu, công cuộc ngoại giao của chúng ta sẽ thành công và nền độc lập của xứ ta sẽ được các nước trên thế giới thừa nhận.
(Thế giới với Việt Nam. HCM Toàn tập, T.4, tr.233) 

21 ¡ “1.Tôi lấy làm tiếc, người Pháp có một vài hành động không đúng với Hiệp định đã ký, như đánh úp bộ đội ta ở Nam Bộ và ở Phan Rang, v.v.. Lời kêu gọi của tôi đã được nhân dân ủng hộ và toàn thế giới nghe thấy. Chính phủ ta quyết thi hành theo Hiệp định, vì chúng ta chắc thế giới và nhân dân Pháp sẽ ủng hộ chúng ta, vì chúng ta làm đúng chính nghĩa. 

22 ¡ Lòng yêu nước nhiệt liệt của nhân dân thật là đáng quý. Lời bình luận khảng khái của các báo thật là đáng khen. 
Nhưng trong lúc hai bên sắp đàm phán, thì cần gây nên một không khí thuận tiện cho sự đàm phán. Vậy tôi mong rằng quốc dân giữ lòng kiên quyết nhưng bình tĩnh, các báo thì bình luận một cách chính đáng, những lời lẽ nên cân nhắc. 

23 ¡. Khắp cả nước đều có những cuộc biểu tình rầm rộ để ủng hộ Chính phủ, và yêu cầu Chính phủ đòi mở cuộc đàm phán ngay, như đã nói trong bản Hiệp định. Đủ thấy dân ta hiểu rằng cuộc đàm phán chính thức mở sớm thì sự khó khăn càng bớt và sự hợp tác giữa hai dân tộc càng thuận tiện. 
Chính phủ cũng đồng ý như thế. Nhưng tôi nhắc lại một lần nữa: dân ta phải giữ thái độ bình tĩnh, tuyệt đối phải bảo vệ tính mệnh, tài sản của người Pháp cũng như của người Trung Hoa, để tỏ rằng dân ta là một dân tiền tiến, một dân có kỷ luật. 

24. Quân đội Pháp do tướng Lơcléc chỉ huy đến thay thế cho Hoa quân. Chúng ta phải làm đúng bản Hiệp định. Đối với họ tuyệt đối không được xung đột, đồng thời phải gây thiện cảm. Chúng ta phải tỏ cho họ biết rằng dân ta yêu tự do, độc lập, trọng hoà bình, tín nghĩa. 

25. Tương lai dù có sự khó khăn, Chính phủ có sự ủng hộ của toàn dân đoàn kết, chắc vượt qua khỏi những sự khó khăn, để lãnh đạo dân ta đi đến độc lập hoàn toàn.
(Lời kêu gọi nhân dân thi hành đúng bản Hiệp định sơ bộ Việt –Pháp. Báo Cứu quốc, số 188, ngày 16-3-1946. HCM toàn tập, T.4, tr.312)
Em Xuân và em Lan,
Chắc các em cũng như tất cả thanh niên, tất cả đồng bào. Các em yêu nước cho nên các em yêu mến Cụ Hồ. Vì Cụ Hồ chỉ biết có nước chứ không biết có mình. Vì nước có cụ Hồ mà làm cho chúng ta càng yêu mến nước.
[….]
Ngày Cụ sắp lên đường, gió mưa như trút, và dù hai em ở xa, hai em cũng cố đi biểu tình cho được. Không khác gì cả, chỉ mong được đi đến Học xá, được trông thấy Cụ Hồ.
Các máy bay còn đương băng đường sang châu Âu mà anh đã tiếp được những bức điện của các em và các đoàn thể đánh theo hỏi thăm tin của Cụ.
(Bức thư gửi cho hai em. Ký tên: Đ.H.HCM Toàn tập.T.4, tr. 855 – 856)

26 ¡
Ngày 14 tháng 7
Hôm nay là ngày Quốc khánh của nước Pháp. Ngày 14 tháng 7 năm 1789, dân Pháp nổi cách mệnh chống vua chúa, chống phong kiến, phá ngục Bastille. Ra khẩu hiệu: Tự do, Bình đẳng, Bác ái. Cuộc cách mệnh đó mở đường cho các cuộc cách mệnh dân quyền trong thế giới.
Tự đó đến nay, nước Pháp lấy ngày 14-7 làm ngày Quốc khánh.
9 giờ sáng, Chính phủ Pháp mời Hồ Chủ tịch đi dự lễ duyệt binh.
Trên khán đài, Chủ tịch Bidault ngồi trước, kế đến ông Michelet, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, và ông Tillon, Bộ trưởng Quân giới. Hồ Chủ tịch ngồi bên tay phải. Ông Auriol, Chủ tịch Quốc hội ngồi bên tay trái. Đại tướng Juin và Tổng bộ tham mưu ngồi giữa. Các Bộ trưởng và nghị viên ngồi sau. Sứ thần các nước ngồi một bên, về phía hữu. Các quý khách ngồi một bên, về phía tả.
12.000 người quân đội kéo qua. Trống rung cờ mở, khí tướng oai nghiêm. Lại có mấy ngàn công nhân đại biểu cho các xưởng máy quân sự cũng kéo đi qua với quân đội. Thật là quân dân hợp tác. Có mấy chiếc máy bay liệng qua liệng lại trên trời. Quân đội ăn mặc theo kiểu Mỹ, rất gọn gàng. Súng ống, xe cộ cũng theo kiểu Mỹ, rất bệ vệ.
Trưa, có một cuộc biểu tình khác của dân chúng. Người đông như kiến, tiếng hò reo rầm một góc giời. Kiều bào Việt Nam ta cũng có tham gia. Khi họ đi qua, dân chúng Pháp hoan hô rất nhiệt liệt.
(Nhật ký hành trình của Hồ Chủ Tịch bốn tháng sang Pháp. Ký tên: Đ.H. 
HCM Toàn tập, T.4, tr.909)

27 ¡ Có những thí dụ khác nữa mà tôi rất tiếc phải kể ra đây. Sự khủng bố ở Nam Bộ và Nam Trung Bộ vẫn chưa dứt. Ngày 3 tháng 11, ở Gia Định trong miền Tân Sơn Nhất, quân đội Pháp đến vây dân chúng Việt Nam và giết mất hai người. Ngày 4 ở Gò Công, dân chúng Việt Nam đương biểu tình đòi thi hành đúng bản Tạm ước thì quân Pháp đến bắn sả vào, một người chết và nhiều người bị thương. ở Bà Rịa cũng chuyện như vậy, hai người chết. ở Nha Trang cũng thế, nhưng nghiêm trọng hơn: dân chúng mất bảy người chết. Còn nhiều việc đáng tiếc khác nữa.
(Trả lời các nhà báo trong nước và ngoài nước ngày 16-11-1946. 
Báo Cứu quốc, số 408, ngày 17-11-1946. HCM Toàn tập, T.4, tr.993)
Hồ Chí Minh toàn tập, T.5  (1947-1949)

28 ¡“Mười năm trước đây, hôm 22-6-1941, phát xít Đức bất thình lình ào ạt tiến công Liên Xô.
[...] [...]
Toàn dân Mạc Tư Khoa, gái trai già trẻ, đều tham gia việc giữ thành chống giặc. 12 vạn thanh niên nam nữ vào đội tự vệ thành, cùng Hồng quân đánh giặc. Ngày 2-10-1941, Hítle tuyên bố đến 7-11 (ngày kỷ niệm Cách mạng Tháng Mười), hắn sẽ duyệt binh trong Mạc Tư Khoa. Song đến ngày ấy, Hítle và quân đội Đức bị đánh lui, và quân dân Mạc Tư Khoa thắng trận, biểu tình trước Thống chế Xtalin.
(Liên Xô vĩ đại,  Báo Nhân Dân, số 3, ngày 21-6-1951.HCM Toàn tập, T.6, tr.228)
Hồ Chí Minh toàn tập, T.12 (1966-1969)

29 ¡  “Liền sau khi lại ném bom miền Bắc, Mỹ đã bị thế giới lên án kịch liệt. Ngay ở Tây Béclin bị Mỹ và bọn phục thù Tây Đức khống chế, cũng có hơn 3.000 người biểu tình; ở Thủ đô Tây Ban Nha dưới quyền phát xít, cũng có 2.000 người biểu tình ủng hộ ta, chống Mỹ. ở Mỹ có 35 cuộc biểu nh trong một ngày (4-2-1966). ở Nữu ước, 700 người đã rước cờ Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam.
(Mỹ lại thất bại. Ký tên: Chiến sĩ.Báo Nhân dân, số 4330,ngày 12-2-1966. 
HCM Toàn tập, T.12, tr.43)

*Bài viết do Giáo sư Tiến sĩ Ngô Đức Thọ gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn Giáo sư!





NGUYỄN QUANG VINH: NGHỊ HỒNG ƠI, BÁC NỎ PHẢI RỨA ...

 

Nghị Hồng ơi, bác nỏ phải rứa…. 
Nguyễn Quang Vinh 

Trong danh thiếp của đại biểu QH Nguyễn Minh Hồng ghi: Bác sĩ, tiến sĩ, nhà văn. 

P/S: Tiếng Nghệ Tĩnh: Nỏ là không. Trong quan hệ trai gái, thằng con trai hỏi, mình đi chơi em nhé, cô gái nũng nịu: em nỏ…( có thể là từ chối nhưng vẫn bước theo- nỏ là không, không đâu, không phải thế- tiếng địa phương)

Và đây là cuộc điều tra bé nhỏ xinh xinh của Cu Vinh về ông Nghị Hồng “ luật nhà văn” nổi tiếng của cử tri chúng ta đây.

BÁC NỎ PHẢI…TIẾN SĨ

Hồi bác đi tiếp xúc cử tri bầu đại biểu Quốc hội ở Nghệ An, các cử tri được bác phân phối cho một tập sách có tên là “Truyện ngắn đặc sắc 2009” do NXB Văn học ấn hành. Trong đó, bác có một truyện  tên là “ Con mèo và cục mỡ” đọc rất dở hơi. Ngoài bìa sách, bác dán vào miếng giấy ghi rõ: Tiến sĩ- Bác sĩ, nhà văn Nguyễn Minh Hồng - đọc Con mèo và cục mỡ của mình ở trang 107. 

Thôi khỏi bàn việc con mèo là ai, cục mỡ ở đâu, văn chương không bàn.

Em nỏ thích bàn văn.

Em thích mê cái danh Tiến sĩ của bác cơ.

Hai chữ Tiến sĩ là chính tay bác viết ra bác nhé- bác không cãi nhé.

Trong tập sách bác viết về…cha bác “ Cuộc đời và sự nghiệp của đồng chí Nguyễn Minh Thân” ( mở ngoặc: em có dò la xem Nguyễn Minh Thân xếp vào bậc vĩ nhân hoặc tiên chỉ nào của nước Nam, nhưng e không có, e chỉ là hoạt động ở quê nhà thôi, mà cũng không sao, ca ngợi cha mình thì quá tốt), trên trang giới thiệu về bác, tác giả Hoàng Chỉnh viết nắn nót: Nguyễn Minh Hồng là tiến sĩ triết học, xã hội học ( Mỹ)- Rứa là bạn của bác cũng xác nhận bác là tiến sĩ nhé, tiến sỹ này còn ghi là triết học, xã hội học, mà ở Mỹ kia.

Bạn bác xác nhận thêm cho bác danh tiến sĩ to tổ bố được Mỹ cấp vào chính cuốn sách bác viết về cha mình, nghĩa là chính danh bác nhé, không cãi nhé.

Còn báo Việtnam nét thì ghi: Ông Nguyễn Minh Hồng là tiến sĩ Tâm lý học

Em còn đọc mấy bài báo khác ghi: Ông Nguyễn Minh Hồng là Tiến sĩ y khoa.

Quảng cáo liên tục trên báo Công An Nghệ An
Tóm lại, vị chi…bác là tiến sĩ triết này, tiến sỹ xã hội học này, tiến sỹ tâm lý học này, tiến sỹ y khoa này….Vinh dự tự hào thế nghĩa là bác không cãi bác nhé.

Thế mà trong Hồ sơ lý lịch ứng cử quốc hội (cái này quan trọng số 1 nha), bác chỉ ghi trình độ chuyên môn là bác sĩ. Tìm hoài không thấy chữ tiến sĩ ở đâu hết. Lý lịch này là chính quy hiện đại, nên bác không dám nói dối, nên mới ghi là Bác sĩ.

Thế là trong lý lịch mất hút tiến sĩ.
Thế  tức là bác nỏ phải rứa, nỏ phải tiến sĩ bác hè?
Nỏ phải tiến sĩ mà bác nổ ầm ầm không biết ngượng bác hè?
Nổ ầm ầm tới mức mà bây chừ ai cũng tưởng bác là tiến sĩ bác hè?
Rồi chính bác cũng tưởng bác là tiến sĩ bác hè?
Rứa là không cần mần chi, chỉ cần nổ là ra tiến sĩ bác hè?
Bác không gian dối bằng cấp trong lý lịch nhưng gian dối bằng cấp với công luận, mà với tư cách của một chính khách, việc gian dối bằng cấp với công luận là một thứ gian dối còn bỉ ổi và tởm hơn trong lý lịch bác hè?
Rứa là không xứng đáng với người đại biểu nhân dân bác hè?
Người đại biểu nhân dân e nỏ phải rứa bác hè?

BÁC NỎ PHẢI…NHÀ VĂN

Anh em văn nghệ sĩ ở Nghệ An quê hương của bác nói rằng, tác phẩm gối đầu giường của bác, tác phẩm được coi là kinh điển của bác là “ Bạn hỏi bác sĩ trả lời” do NXB Y khoa ấn hành.
Nói thế là oan cho đại thảo dân như bác.

Bác còn có tập truyện ngắn ( viết như viết báo), có cái tên rất “ trời ơi”, mới nghe đến tên sách em nỏ phì  cười mà phun cơm ra mới lạ: Em ở đầu xuân, anh cuối đông. Em đọc xong tập này và chỉ tha thiết yêu cầu những ai còn có chút yêu thương văn chương nước nhà thì đừng đọc.

Thêm tác phẩm kể lể về người cha của bác viết theo kiểu gia phả gia đình.
Nghe nói có cuốn: Cánh sen.
Đại khái gia tài văn chương của bác như thế.
Gia tài này xét ở nước Việt từ khoảng 100 năm trở lại đây có cả vạn người.

Bác vô Hội nhà văn Việt Nam năm 2007. Không biết ai điên đã giới thiệu, và ai điên đã kết nạp? Một nhà văn được kết nạp Hội mà anh em văn nghệ sĩ bật ngửa người ra.

Bà con coi bác viết vài lời tự bạch của mình trong cuốn kỷ yếu nhà văn in năm 2010: “Nghề văn là một nghề không phải ai muốn có cũng có được… Nhà văn có khi phải chảy cả nước mắt hoặc tức giận tưởng chừng vỡ tung trái tim mình khi cầm bút".

Em và nhiều nhà văn khác viết nhiều tác phẩm, nhận nhiều giải thưởng văn chương, nhưng em nỏ cần phải chảy nước mắt hoặc tức giận tưởng chừng vỡ tung trái tim mới cầm bút đâu bác ạ. Mần rứa, các nhà văn lại phải vào bệnh viện tư của bác điều trị à? Nỏ dại.

Có một nhà văn nổi tiếng ở Nghệ mình, kết nạp Hội nhà văn một năm với bác, khi nghe xướng tên bác lên đã cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Vì anh em nhà văn hiểu bác rõ nhất, hiểu bác viết văn chương chữ nghĩa dở hơi như thế nào nên mới xót xa và cay đắng chúc mừng bác vô Hội, nhưng có lẽ đó là Hội ông Hữu Thỉnh, chứ dứt khoát không phải Hội Nhà văn Việt Nam.

Bác nỏ phải nhà văn.
Bác nỏ thành nhà văn
Bác nỏ có chữ nhà văn
Nên bác đề xuất làm luật nhà văn xong rồi nói, tui cũng không biết cần luật nhà văn làm chi.
Có người nói bác điên.
Em nói, bác nỏ điên.
Nhưng khùng.

BÁC NỎ…DẠI RỨA

Bác khai trong Kỷ yếu nhà văn Việt nam: văn hóa học hết lớp 4, sau đó tự học đến hết phổ thông, sau đó vào đại học Quân Y , tốt nghiệp loại xuất sắc.

Em đọc, nghiềm ngẫm. Mần răng mà tự học từ năm lớp 4 đến phổ thông rồi vô Đại học được hè?

Nhưng em tự an ủi, bác khai như rứa là có ý của bác cả, bác nỏ dại mà viết lung tung, nổ lung tung bác hè?
.
Danh thiếp của bác vô địch Việt Nam về chức danh, em nỏ có sức khỏe để liệt kê ra hết các chức danh trong danh thiếp, nhưng em hỏi bác, hỏi luôn Quốc hội, chức danh: Phó Chủ tịch Hội nghị sĩ sức khỏe của Quốc hội là chức danh chi, ai thành lập, và ông Chủ tịch là ai? Nếu chưa có Chủ tịch, em xin mần được không?

Hỏi rứa thôi nhưng bác e nỏ trả lời bác hè?

Bác mần ăn ở Hà Nội, nổ ầm ầm ở Hà Nội rồi lẻn về Nghệ An quê bác để bầu ( lẻn- chữ dùng của Tiến sĩ Nguyễn Quang A).

Rứa là bác khôn ( quê mình gọi là khun)

Vì nếu ở Hà Nội, không ai lại không biết bác, vì biết nên không ai bầu bác vô quốc hội mô bác hè?

Nên bác nỏ dại bầu ở Hà Nội mô bác hè?

Bác nỏ dại rứa.

Thôi nói chi nữa, nói nữa thì bác cũng là đại biểu quốc hội rồi bác hè.

Xin bác đừng có đề xuất luật mô nữa bác nhé.

Bác nên chơi với bác đại biểu Hoàng Hữu Phước cho có anh có em, có hồng có phước bác nhé.

Bác ăn nói, phát biểu cẩn thận, không lần nữa, nhân dân lại "quẳng" cho bác cái từ như đã từng "quẳng" vào mặt đại biểu Phước: lẻn vô quốc hội.

E bác không muốn rứa bác hè?





‘Người đề xuất Luật Nhà văn chưa hiểu nguyện vọng nhà văn’

Dù không chắc chắn về khả năng Luật Nhà văn được Quốc hội xem xét, đại biểu Nguyễn Minh Hồng vẫn nhất quyết trình lên 'bằng bất kỳ giá nào' vì 'đã hứa với các nhà văn'. Theo một số người cầm bút, ông Hồng đã 'hiểu quá đơn giản' mong muốn và đề xuất của giới viết lách.

Tại kỳ họp thứ hai Quốc hội khóa 13, nhà văn, bác sĩ, đại biểu Nguyễn Minh Hồng đề xuất đưa Luật Nhà văn vào chương trình xây dựng luật và pháp lệnh Quốc hội khóa 13.
Chia sẻ với VnExpress.net cách hình dung của mình về đề xuất này, đại biểu Nguyễn Minh Hồng cho biết: “Thực trạng văn học đặt ra nhiều vấn đề như: viết về lịch sử như thế nào thì không bóp méo, xuyên tạc lịch sử; Xử lý tranh chấp bản quyền, hồi ký ra sao; Căn cứ nào phân giải hiện tượng đạo văn; Làm sao bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ, quyền thừa kế cho nhà văn ra sao... Rồi có người hỏi, thế nào là nhà văn? Có thẻ Hội Nhà văn có phải nhà văn không? Có người viết văn rất nhiều nhưng không có thẻ thì có gọi là nhà văn? Hoặc có giáo viên dạy chuyên văn thì có thể gọi là nhà văn?... Như thế là phải có luật”.
Cách đặt vấn đề của ông Nguyễn Minh Hồng đã gây ngạc nhiên, tiếp đó là tạo ra tranh cãi trong dư luận, đặc biệt là giới văn chương.
Nhà thơ Bằng Việt chia sẻ: “Tôi chưa hình dung ra chuyện này vì chưa thấy có nước nào trên thế giới có Luật Nhà văn”. Nhà văn Hoàng Minh Tường cho biết: “Khi thấy có người đề xuất ra Luật Nhà văn, tôi thấy ngạc nhiên, buồn cười lắm”. Còn nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đặt vấn đề: “Nếu xây dựng Luật Nhà văn thì chắc sẽ phải có Luật Nhà thơ, Luật Nhà phê bình rồi Luật Họa sĩ, Luật Nhạc sĩ...?”.
Đại biểu Quốc hội Nguyễn Minh Hồng vừa là bác sĩ vừa là nhà văn. Ảnh: Lê Anh Dũng.
Bình luận về “phác thảo” của ông Nguyễn Minh Hồng, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều cho biết: “Nếu hiểu theo cách đó, thì việc ra Luật Nhà văn là điều không cần thiết. Nhà văn, nhà thơ cũng là công dân, phải sống và làm việc theo quy định của Hiến pháp và Pháp luật. Nếu họ xuất bản tác phẩm, họ phải tuân theo Luật Xuất bản đã có. Các vấn đề liên quan đến tác phẩm đã ra đời của họ thì được quy định trong Luật Bản quyền. Nếu nhà văn đi viết báo, họ tác nghiệp trong khuôn khổ Luật Báo chí. Còn sáng tạo - hoạt động quan trọng và đặc thù nhất của nhà văn - thì không có luật nào quy định được. Sáng tạo cần tự do”. Nhà thơ Bằng Việt cũng bày tỏ: “Theo tôi nghĩ, không nên để vấn đề điều tiết về mặt pháp lý vào sâu quá trong đời sống tinh thần của mọi người, nhất là đối với các nhà văn vì họ phải có được sự tự do trong suy nghĩ, trong tư tưởng”.
Trước những phản ứng thiếu đồng thuận từ phía các nhà văn đồng nghiệp, đại biểu Nguyễn Minh Hồng lý giải, Luật Nhà văn không phải là ý tưởng của cá nhân ông, ông chỉ đề xuất theo nguyện vọng của các nhà văn, mà đại diện làChủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam - Hữu Thỉnh. Thực tế, trong văn bản Hội nhà văn gửi đến Ủy ban Thường vụ Quốc hội và đại biểu Nguyễn Minh Hồng ngày 26/7/2011, do nhà thơ Hữu Thỉnh ký, có nêu rõ: “Văn học là nòng cốt của văn hóa. Chúng ta đã có Luật Di sản, Luật Xuất bản, Luật Điện ảnh, nên rất cần có Luật Phát triển văn học”. Ông Nguyễn Minh Hồng cho biết: "Năm ngoái, sau khi nghe nghị quyết của Đại hội Hội Nhà văn khóa VIII, tôi đã đứng lên phát biểu: 'Với tư cách là nhà văn và đại biểu Quốc hội, tôi sẽ cố gắng đưa luật này vào trình Quốc hội'. Sau đó các nhà văn vỗ tay. Hứa rồi nên bằng bất kỳ giá nào tôi cũng phải trình, nếu không các nhà văn lại bảo đại biểu Quốc hội nói suông, hứa không làm”, ông Hồng nói.
Nhà thơ Bằng Việt, Nguyễn Quang Thiều và nhà văn Hoàng Minh Tường đều không tán thành dự luật Nhà văn.
Nhà thơ Bằng Việt, Nguyễn Quang Thiều và nhà văn Hoàng Minh Tường đều không tán thành đề xuất Luật Nhà văn.
Tuy nhiên, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều cho biết, tinh thần của Luật phát triển văn học mà Hội đề xuất hoàn toàn khác với cách hiểu của đại biểu Nguyễn Minh Hồng. “Dù chưa rõ ràng, nhưng nghị quyết Đại hội VIII mong muốn Quốc hội tạo hành lang pháp lý rộng mở hơn, bảo trợ cho hoạt động sáng tạo của nhà văn, ví dụ tạo điện kiện cho tự do sáng tác; đầu tư sáng tác; phát triển tài năng, bảo vệ bản quyền… Nếu soạn thảo theo tinh thần đó thì tôi nghĩ luật có thể cần thiết để tồn tại. Nhưng phải gọi nó bằng một cái tên khác, chứ không phải là Luật Nhà văn”, ông Thiều cho biết.
Nhà văn Hoàng Minh Tường cũng nhận định, người đề xuất đã hiểu quá đơn giản nguyện vọng của các nhà văn. Theo ông, nghị quyết Đại hội VIII đã đưa ra những đề nghị khá hợp lý, tạo tiền đề cho sự phát triển của văn học. Nhưng vị đại biểu được họ gửi gắm đã không hoặc chưa lĩnh hội hết tâm tư của những người cầm bút.
Theo nguồn tin của VnExpress.net, hôm 8/11, trong cuộc trò chuyện với các nhà văn tại Trại sáng tác Cao Bằng, nhà thơ Hữu Thỉnh giãi bày rằng, ông Nguyễn Minh Hồng đã hiểu sai ý ông về Luật Phát triển Văn học. Vị chủ tịch Hội cũng đã gửi thư cho ông Hồng để giải thích rõ ràng hơn.
Tuy không phát triển thành một bộ luật riêng, nhưng một số nước trên thế giới cũng ban hành các chính sách đãi ngộ đặc biệt đối với văn nghệ sĩ, trong đó có nhà văn. Điển hình là mô hình của Ireland. Chính phủ nước này miễn hoàn toàn thuế thu nhập đối với một số ít các nhà văn, nghệ sĩ tài năng. Một số khác, đáp ứng đủ các điều kiện nhất định, sẽ được miễn thuế đối với khoản thu nhập 125.000 euro (3,6 tỷ đồng) đầu tiên trong năm. Năm 2010, mức miễn trừ này bị giảm xuống còn 40.000 euro (hơn 1,1 tỷ đồng) theo chính sách phục hồi kinh tế của Ireland.
Một số quốc gia khác như Mỹ, Anh lại áp dụng chính sách trả lương cho các thi sĩ công huân (những người có vai trò quảng bá, kích thích sự phát triển của thơ ca cũng như văn hóa đọc trong công chúng). Và hầu hết quốc gia phương Tây đều dành ra khoản ngân sách nhất định đầu tư cho các thư viện công, hỗ trợ hoạt động sáng tác cũng như khuyến khích các tài năng nghệ thuật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét